"Bây giờ con đã quyết định chắc chắn rồi thì hãy cứ tiếp tục thực hiện đi. Đó cũng là một thử thách, một bài kiểm tra cho con."
“Cảm ơn sư phụ đã hỗ trợ.” Lâm Mộc chắp tay nói với sư phụ.
Sư phụ ngẩng đầu nhìn về phía xa xa: "Lâm Mộc, trăng đỏ đã xuất hiện, thời gian cũng bị rút ngắn đi và thời gian cho chúng ta cũng ít hơn..."
"Trăng đỏ? Thời gian? Sư phụ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" Lâm Mộc nghi ngờ hỏi.
Từ trước tới giờ, sư phụ thường nói những điều mà Lâm Mộc không thể hiểu được, ông thường nói rằng thời gian không còn nhiều.
"Những thứ dơ bẩn đã ngấm ngầm ăn mòn thế giới này, phương Tây trở thành bù nhìn, hiện tại chỉ có Đông Thần Châu, duy nhất Đông Thần Châu là mảnh đất thuần khiết nhất không bị xói mòn. Đông Thần Châu có chung số mệnh với phương Tây, sự gánh nặng làm thay đổi vận mệnh loài người, nó giáng xuống Đông Thần Châu. ”Dường như sư phụ đang tự lẩm bẩm một mình, nhưng cũng có thể là nói với Lâm Mộc.
"Những thứ dơ bẩn? Sư phụ, người ... người có ý gì vậy?" Lâm Mộc càng thêm tò mò.
Tuy rằng từ trước đến giờ Lâm Mộc đều nghe Sư phụ nói không còn nhiều thời gian, nhưng những lời vừa nãy là lần đầu tiên Lâm Mộc nghe thấy.
Sư phụ không trả lời câu hỏi của Lâm Mộc mà tiếp tục lẩm bẩm: "Mảnh đất duy nhất còn sót lại ở Đông Thần Châu bây giờ đang bí mật bị xâm nhập, một số điềm báo được đưa tin lẻ tẻ, nhưng nhanh chóng bị tất cả dân chúng bỏ qua, có gì đáng sợ đâu. Điều quan trọng nhất là trong thời đại này, điều khủng khiếp nhất không phải là những thứ dơ bẩn đó, mà chính là con người vì quá lạc quan mà mất đi cảm giác khủng hoảng. "
"Trái đất đã tồn tại hơn 4 tỷ năm, nền văn minh nhân loại cũng chỉ mới hình thành được vài nghìn năm, nhưng con người lại lầm tưởng rằng trái đất là do con người thống trị, tai họa ... nhất định sẽ đến!"
Trầm ngâm một lát, sư phụ lại nói tiếp: "Cũng may, thượng đế lại một lần nữa ưu ái cho Đông Thần Châu, Trường Giang vạn năm mong chờ, sẽ lại sinh ra những kẻ thống trị mới. Tai họa sẽ tạo ra anh hùng. Các sự kết hợp giữa công nghệ và con người, sự định hình của phép thuật và công nghệ ..., tương lai sẽ trở thành ẩn số. "
Lâm Mộc càng thêm choáng váng khi những lời của sư phụ.
Nếu người bình thường nghe được lời này, nhất định sẽ cho rằng Lâm Mộc bị thần kinh.
Nhưng Lâm Mộc biết sư phụ là một đấng quyền năng!
Tong những lời sư phụ nói phải có một số là sự thật.
“Sư phụ, người có thể nói rõ hơn không?” Lâm Mộc hỏi.
"Những điều này không nên nói với con. Sư phụ đã nói đủ rồi, sau này con sẽ biết. Còn hiện tại, biết quá nhiều có thể không phải là điều tốt cho con. Chỉ cần tu luyện tốt và làm những gì con đang muốn làm thôi." Sư phụ nói xong rồi ông ấy lại nhắm mắt.
“Đồ đệ nghe lời dạy của sư phụ.” Lâm Mộc cung kính đáp.
Lâm Mộc hiểu rõ tính tình của Sư phụ, nếu ông đã không nói, thì anh có hỏi cũng vô dụng.
“Đúng rồi, sư phụ, lần này con xuống núi gặp phải một thế lực tên là Phái Tuyết Sơn, sư phụ có biết Phái Tuyết Sơn này không?” Lâm Mộc hỏi.
“Phái Tuyết Sơn, Ẩn Môn lớn nhất Giang Nam, hiện tại con không có khả năng khiêu khích bọn họ.” Sư phụ bình tĩnh đáp.
“Sư phụ, Ẩn Môn là như thế nào?” Lâm Mộc thắc mắc.
"Đây là tamlinh247.org, vui lòng đọc ở app tamlinh247 để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất"
Chẳng trách Lâm Mộc lại không biết gì, trước kia Lâm Mộc chỉ là người thường, nên anh cũng biết những chuyện này.
Trong năm năm tu luyện trên núi cùng Sư phụ, Sư phụ chỉ dạy Lâm Mộc tu luyện, cũng không nói cho Lâm Mộc biết những chuyện này.
"Ẩn Môn là môn phái bí ẩn trên thế giới. Trong Ẩn Môn, tất cả đều là người tu hành."
“Sư phụ, trong lãnh thổ nước Hoa của chúng ta chắc phải có nhiều hơn một Phái Tuyết Sơn Ẩn Môn phải không?” Lâm Mộc nói. “Đúng vậy.” Sư phụ đáp.
Sư phụ nói tiếp: "Lâm Mộc , hiện tại con đã đạt tới Linh Ý Cảnh, sẽ còn có thể phát huy sức mạnh lớn hơn. Khi tu luyện, hãy cố gắng thúc đẩy linh khí cao nhất càng nhiều càng tốt, như vậy mới có thể nâng cao hiệu quả tu luyện." Tất nhiên, con cũng nên chú ý đến mức độ điều khiển, cảnh giới cao nhất rất mạnh, một khi con sử dụng quá trình chuyển đổi, cơ thể của con sẽ không thể tiếp nhận. "