Phản ứng đầu tiên của Thẩm Tịch Dương khi nhìn thấy cảnh chiếc xe bị lật trên đường chính là: Lương Siêu gây ra chuyện này.
“Không phải do anh ta, em cũng không nằm viện, chị đừng lo, em không sao thật mà.” Gương mặt tái nhợt của Lâm Mộc nở một nụ cười.
“Thế em ở đâu, chị tới tìm em được không.” Có thể nghe ra Thẩm Tịch Dương vẫn đang lo lắng.
“Chị Dương Dương, bây giờ đang là thời gian đi làm, chị cứ làm việc đi, lát nữa em tới tìm chị.” Lâm Mộc nói.
“Chị xin nghỉ việc rồi, không cần đi làm nữa, nói cho chị biết em đang ở đâu được không?”
“Nghỉ việc? Thế này nhé, chị về nhà trước đi, lát nữa em tới nhà tìm chị, thế nào?” Lâm Mộc nói.
Quần áo trên người Lâm Mộc rách nát cả rồi, không tiện đến thẳng công ty của Thẩm Tịch Dương gặp cô ấy.
“Được... chị chờ em tới.” Thẩm Tịch Dương đồng ý.
Cúp điện thoại, Lâm Mộc đứng dậy, nhìn thi thể Tứ trưởng lão Tuyết Sơn Phái trước mặt.
Nếu đã giết chết ông ta, nhất định phải nhanh chóng xử lý chỗ này.
“Thân là Trưởng lão Tuyết Sơn Phái, tôi phải xem xem trên người ông có thứ đồ gì không.” Lâm Mộc bước lên lục soát thi thể Tứ trưởng lão.
“Ồ? Lệnh bào?” Lâm Mộc mò được ở thắt lưng ông ta một cái lệnh bài màu vàng khắc hai chữ ‘Tuyết Sơn’, mặt sau của lệnh bài còn có hai chữ ‘Trưởng lão.’
Không nghĩ ngợi nhiều, Lâm Mộc cất lệnh bài vào trong người mình.
Lát sau, Lâm Mộc lại lấy được cuốn bí quyết “Cực Băng Chưởng” từ áo khoác của ông ta.
Lâm Mộc định bụng sau này sẽ nghiên cứu, bèn cất cuốn sách vào trong ngực.
Ngoài ra, Lâm Mộc còn lục được một chiếc điện thoại vệ tinh trên người Tứ trưởng lão.
Thời đại ngày càng tiến bộ, tu sĩ của thế giới hiện đại mang theo sản phẩm công nghệ cũng chẳng có gì là lạ. Đến sư phụ của anh còn dùng điện thoại, dù sao liên lạc như vậy cũng rất thuận tiện.
Lâm Mộc dứt khoát dùng tay siết chiếc điện thoại vỡ nát.
Lục soát xong, Lâm Mộc gập ngón tay búng ra hỏa diễm, đồng thời giải phóng nội lực làm nhiên liệu đốt cháy rồi trút lên thi thể Tứ trưởng lão.
Thi thể Tứ trưởng lão bùng cháy phừng phừng thành ngọn lửa lớn.
Chẳng mấy chốc, thi thể của ông ta đã hóa tro tàn.
Xong xuôi, Lâm Mộc ra khỏi công viên.
Công viên này đã lâu đời, lại gần như bỏ hoang, ngày thường ít người lui tới, cho nên không ai trông thấy màn giao đấu và thiêu hủy xác chết hồi nãy.
Tuy Lâm Mộc đã nghỉ ngơi một lát, nhưng anh phát hiện ra tác dụng phụ khi lưu chuyển Chí Tôn Tích quá giới hạn chịu đựng không thể xóa bỏ hết chỉ nhờ vào nghỉ ngơi chốc lát.
Dù sao đây cũng là lần đầu anh điều động Chí Tôn Tích, cho nên chính anh cũng không rõ cần bao nhiêu thời gian mới có thể khôi phục lại trạng thái bình thường.
Lâm Mộc suy đoán, ít nhất cũng cần hai đến ba ngày nghỉ ngơi.
Ra khỏi công viên, Lâm Mộc vào một cửa hàng quần áo, thay một bộ đồ mới và mua thêm một cái túi đeo vai kiểu dáng nam.
Anh cất lệnh bài và cuốn sách bí thuật của Tứ trưởng lão cùng với bảo vật cướp được từ Tôn Thượng Minh vào trong túi.
Ra khỏi cửa hàng quần áo, Lâm Mộc lái xe tới thẳng nhà Thẩm Tịch Dương.