Lâm Mộc Báo Thù (Sự Trở Lại Của Cuồng Phong) - (FULL)

 Không ngờ Thẩm Tịch Dương lại lôi kéo được Tập đoàn Thiên Lực? Tập đoàn này lợi hại hơn tập đoàn Hoằng Kiến bao lần cơ chứ.  

 

“Sao tôi biết được chuyện thành ra thế này! Ban nãy là thư ký của chủ tịch Tập đoàn Thiên Lực, anh ta nói rồi, Mai Tổng của tập đoàn anh ta đích thân dặn dò chuyện hợp tác lần này, ông hiểu như vậy có nghĩa là gì không?”   

 

Giám đốc Tề nghe xong lời này thì giật thót.  

 

Mai Tổng của Tập đoàn Thiên Lực đích thân dặn dò? Thế chẳng phải Thẩm Tịch Dương có quan hệ với Mai Tổng sao?  

 

Giờ tên giám đốc mới bừng tỉnh ngộ, hóa ra Thẩm Tịch Dương trèo cao bám víu được Mai Tổng – Nhân vật đứng thứ tám trong bảng xếp hạng phú hào Giang Nam, thảo nào Thẩm Tịch Dương không chịu tiếp nhận Lương Siêu, hóa ra có chống lưng là nhân vật tầm cỡ rồi.  

 

Tập đoàn Hoằng Kiến của Lương Siêu nào so được với Tập đoàn Thiên Lực?  

 

Hơn nữa Lương Siêu chỉ là thiếu gia nhà giàu, chẳng thể kiểm soát tài sản trong nhà, còn Mai Tổng là phú hào chân chính! Hai người này vốn cách biệt một trời một vực mà!  

 

“Còn ngây ra đó làm gì? Lập tức liên hệ với Thẩm Tịch Dương đi. Người là do ông đuổi đi, chính ông phải mời cô ấy quay lại!” Chủ tịch Thịnh Mỹ cả giận mắng.  

 

“Dạ dạ.” Tên giám đốc lau mồ hôi trên trán, cuống quýt lấy di động gọi cho Thẩm Tịch Dương.  

 

Nhưng ông ta gọi liên tiếp vài cuộc đều bị đối phương dập máy.  

 

“Chủ tịch... Cô ta, cô ta không nhận cuộc gọi của tôi.” Giám đốc Tề mặt mày tái mét, hệt như học sinh tiểu học đang trả lời chủ nhiệm lớp.  

 

“Không nhận điện thoại thì ông tới nhà cô ấy mời quay về! Nếu ông không mời được người ta, tôi sẽ cho ông biết mặt!” Chủ tịch Thịnh Mỹ chỉ tay vào mũi Giám đốc Tề mắng to.  

 

“Được được được, tôi đi ngay đây.” Tên giám đốc toát mồ hôi lạnh, gật đầu như giã tỏi rồi bước vội ra ngoài.  

 

“Thôi, tôi đi cùng ông vậy, chuyện này quá quan trọng, không thể xảy ra bất trắc gì.” Chủ tịch Thịnh Mỹ nhanh chóng đi theo.  

 

...  

 

Ở một nơi khác, Lâm Mộc chạy xe tới dưới lầu nhà Thẩm Tịch Dương.  

 

Suốt chặng đường anh đều suy nghĩ về chuyện của Tuyết Sơn Phái.  

 

Lâm Mộc đoán, lần này anh giết chết Tứ trưởng lão Tuyết Sơn Phái, còn phi tang chứng cứ ngay tại chỗ, kiểu gì thì Tuyết Sơn Phái cũng phải mất một thời gian mới xác định được Tứ trưởng lão đã chết.  

 

Thời gian này anh có thể nghỉ ngơi và khôi phục tình trạng cơ thể.  

 

Nhưng nếu Tuyết Sơn Phái lại đến báo thù, anh nên làm gì để ứng phó đây?  

 

Lâm Mộc đau đầu không thôi. Điều khiến anh kiêng dè nhất là, lỡ như Tuyết Sơn Phái phái cường giả Linh Phách Cảnh tới giao đấu, há chẳng phải anh cầm chắc thất bại hay sao?  

 

Ngẫm đi nghĩ lại, Lâm Mộc vẫn quyết định báo lại chuyện này cho sư phụ, xem xem sư phụ anh có cao kiến gì không.  

 

Dù sao dây vào môn phái ẩn dật số một Giang Nam đâu phải chuyện vừa.  

 

Sau khi taxi đưa Lâm Mộc tới dưới lầu nhà Thẩm Tịch Dương, anh không lập tức lên nhà cô ấy mà gọi điện cho sư phụ.  

Advertisement
';
Advertisement