Lâm Mộc Báo Thù (Sự Trở Lại Của Cuồng Phong) - (FULL)

 Thế là chủ tịch lập tức xoay người hướng về giám đốc Tề, hét lớn: “Giám đốc Tề, ông không thấy cô Tịch Dương đây vẫn chưa nguôi giận sao? Ai cho ông dừng lại, mau tiếp tục vả miệng và xin lỗi nhanh!”  

 

“Vâng,…”  

 

Giám đốc Tề nặn ra một nụ cười sượng trân, ông ta chỉ có thể nhẫn nhịn, tiếp tục tát mạnh vào mặt mình.  

 

“Chủ tịch, nhưng tôi…Tôi thật sự không hề mang về cho công ty vị khách hàng lớn nào càng không biết vị khách hàng mà ngài nói tới là ai?” – Thẩm Tịch Dương không nhịn được thốt lên.  

 

Mặc dù hôm nay, Thẩm Tịch Dương chứng kiến cảnh giám đốc Tề, kẻ suốt ngày cáo mượn oai hùm bắt nạt người khác, phải tự vả mặt mình đến sưng tấy, quả thật rất hả dạ. Tuy nhiên, cô thật sự không biết vị khách hàng lớn mà chủ tịch nhắc đến.  

 

Chủ tịch thấy Thẩm Tịch Dương còn chưa chịu thừa nhận, ông ta lại xoay người gào lên: “Giám đốc Tề, ông chưa ăn cơm sao? Tát mạnh vào cho tôi! Khi nào cô Tịch Dương đây tha thứ thì ông mới được dừng lại!”  

 

Chủ tịch thấy Thẩm Tịch Dương vẫn chưa chịu nhận thì tiếp tục nghĩ rằng cô vẫn còn ghim giám đốc Tề, muốn nhân cơ hội này hung hăng trừng phạt ông ta.  

 

“Dạ, dạ, dạ,…” – Giám đốc Tề chỉ dám kêu khổ trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn gia tăng lực tát lên mặt mình, từng tiếng “bộp, bộp” vang dội làm mặt ông ta trở nên đỏ bừng, in rõ dấu tay.  

 

“Chủ tịch, ngài bảo giám đốc Tề dừng lại đi, tóm lại là chuyện gì đã diễn ra, xin ngài hãy nói thẳng, đừng vòng vo nữa.” – Thẩm Tịch Dương thật sự không chịu nổi nữa.  

 

Chủ tịch nghe vậy, trong lòng đoán rằng cô muốn chính miệng ông ta nói ra, từ đó khắc ghi rõ vị thế của Thẩm Tịch Dương.  

 

Vì vậy chủ tịch nói: “Tịch Dương, Mai Tổng của tập đoàn Thiên Lực đã đích thân ra lệnh cho thư ký của ông ấy tới công ty của chúng ta, họ quyết định toàn bộ nghiệp vụ quảng cáo của tập đoàn họ sẽ giao cho chúng ta phụ trách, quan trọng là ký kết hợp đồng hợp tác những năm năm.”  

 

“Tập đoàn Thiên Lực thậm chí không thương lượng về giá trị hợp đồng, chỉ đưa ra một yêu cầu đó chính là cô, Thẩm Tịch Dương phải là người trực tiếp làm việc với họ. Nếu họ không phải khách hàng lớn mà cô tìm kiếm thì tại sao tập đoàn họ lại yêu cầu phải hợp tác làm việc với cô, đúng không nào?  

 

“Hả? Tập đoàn Thiên Lực? Yêu cầu…muốn trực tiếp làm việc với tôi?” – Thẩm Tịch Dương che miệng không dám tin, đầu óc cô quay cuồng trong mơ hồ.  

 

Danh tiếng của tập đoàn Thiên Lực ở Ninh Đô, thậm chí là toàn bộ tỉnh Giang Nam này, ai ai cũng biết, tất nhiên cô cũng đã từng nghe nói qua.  

 

Điều này thật sự rất không chân thật!  

 

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.  

 

Cô chỉ là một nhân vật nhỏ bé, tập đoàn Thiên Lực sao có thể vì cô mà hợp tác quảng cáo với công ty Thịnh Mỹ được? Cô làm gì có đủ tài đức như vậy!  

 

“Chủ tịch, ngài…Ngài chắc chắn không có hiểu lầm gì ở đây chứ?” – Thẩm Tịch Dương xác nhận lại lần nữa.  

 

May mắn to lớn từ trên trơi rơi xuống thế nào lại đụng trúng cô khiến cô thấy như mình đang nằm mơ vậy, thật là vi diệu mà!  

 

“Tịch Dương, thư ký của Mai Tổng nói rất rõ ràng, tôi làm sao có thể nhầm lẫn gì ở đây.” – Chủ tịch mạnh mẽ khẳng định.  

 

Ông ta cười nói: “Tịch Dương, giá trị của hợp đông này rất lớn, cô nhất định phải giúp công ty chúng ta lấy được nó, chỉ cần hợp đồng này được xác lập, tôi sẽ thưởng nóng cho cô tám trăm ngàn tiền huê hồng, cô thấy sao?”  

 

“Tám trăm ngàn?”  

 

Cả Thẩm Tịch Dương và mẹ Thẩm bên cạnh đều bị con số dọa sợ hú hồn.  

 

“Tịch Dương, nếu cô cảm thấy con số này vẫn chưa đủ, vậy thì một triệu!” – Chủ tịch giơ một ngón tay lên.  

Advertisement
';
Advertisement