Lâm Mộc Báo Thù (Sự Trở Lại Của Cuồng Phong) - (FULL)

 Cho nên Lâm Mộc thật sự rất cần tu luyện ở chốn thần tiên, nơi có hồ nước mà Hoàng Đạo Trưởng đề cập tới.  

 

Trước đó, chẳng phải Lâm Mộc đã suy nghĩ đến chuyện tìm một vị trí dồi dào linh khí để tu luyện sao?  

 

Một lần hấp thụ linh khí ở hồ nước này có khi còn hơn cả việc tu luyện ở chỗ sung túc linh khí trong vòng nửa năm.  

 

Lâm Mộc đặt ly rượu trong tay xuống, ngẩng đầu lên nói: “Hoàng Đạo Trưởng, nếu có chỗ tốt như vậy, vì sao anh không tự mình đến đó hấp thụ mà lại nhường lại cho tôi?”  

 

Lâm Mộc cảm thấy có chuyện gì mờ ám ở đây.  

 

“Lâm tông sư, đây là miếng thịt béo bở. Tôi chỉ mới ở Tụ Khí Cảnh làm sao có đủ năng lực để hấp thụ chỗ linh khí này! Tôi không hề có tham vọng tranh giành chỉ muốn đưa chỗ linh khí màu mỡ này cho người xứng đáng, chính là Lâm tông sư đây.” – Hoàng Đạo Trưởng thở dài nói.  

 

“Cục thịt béo bở này chắc chắn có không ít người tu hành nhòm ngó đến và muốn nuốt trọn nó đúng không?” – Lâm Mộc dựa vào salon, nhìn Hoàng Đạo Trưởng.  

 

Hoàng Đạo Trưởng gật đầu: “Đúng vậy, hồ Thiên Sát nằm sờ sờ ở đó, những người tu hành đều biết đến tỉnh Dương Hà. Ai cũng muốn độc chiếm hồ Thiên Sát thành của riêng mình, biến nó trở thành vùng đất thánh chuyên dùng để tu luyện, như vậy chẳng phải hàng năm đều có thể đến hấp thụ sao?”  

 

“Lâm tông sư, tôi cũng nói thật với anh, theo tôi biết thì tỉnh Dương Hà là địa bàn của Thanh Thương Phái. Hiện tại, bọn họ đang độc chiếm hồ Thiên Sát, mỗi năm sẽ đưa hai đệ tử ưu tú nhất đến đó tu luyện, Thanh Thương Phái có thực lực cực kì mạnh mẽ cho nên không ai dám tranh đoạt hồ Thiên Sát với họ.”  

 

Lâm Mộc nghe đến đây, từ trạng thái hào hứng bây giờ có chút cau mày.  

 

“Nếu chỗ này đã bị những người tu hành mạnh nhất ở tỉnh Dương Hà chiếm lấy, không một ai ở đó dám tranh đoạt với bọn họ, vậy anh nói với tôi để làm gì? Không lẽ anh cho rằng tôi có thể đánh bại được Thanh Thương Phái kia chứ?” – Lâm Mộc cạn lời nói.  

 

Hoàng Đạo Trưởng liền vội vàng giải thích: “Lâm Mộc tông sư, tôi nghe nói Thanh Thương Phái hằng năm chỉ phái hai người đến hồ Thiên Sát, những tu sĩ ẩn cư ở tỉnh Dương Hà vì kiêng kỵ Thanh Thương Phái nên không dám tranh đoạt.”  

 

“Lâm tông sư, anh không phải là người ở tỉnh Dương Hà hơn nữa anh cũng là người tu hành tự do, sau lưng không bị ai ràng buộc. Tôi cảm thấy Lâm tông sư đã đạt tới Linh Ý Cảnh chắc chắn  năng lực hơn người, anh đi thử tới đó biết đâu lại chiếm được mồi ngon dù sao bọn họ cũng chỉ có hai người.”  

 

“Đến lúc đó chỉ cần cải trang một chút thì bọn họ sẽ không nhận ra anh, sau này anh cũng không lo bị trả thù.”  

 

Lâm Mộc cầm ly rượu lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, rơi vào trầm tư. Hoàng Đạo Trưởng nói vậy cũng có lý của anh ta.  

 

“Lâm tông sư, tôi chẳng qua muốn chia sẻ tin tức này với anh. Nếu như anh đi thì sẽ phải đối mặt với nguy hiểm nhất định, rủi ro thì đi cùng với lợi ích, liều thì ăn nhiều mà, tất nhiên cũng có thể không đi, quyết định thế nào là tùy anh lựa chọn.” – Hoàng Đạo Trưởng cười híp mắt nói.  

 

“Hoàng Đạo Trưởng, Thanh Thương Phái ở tỉnh Dương Hà và đệ tử mạnh nhất của Tuyết Sơn Phái ở tỉnh Giang Nam, theo anh ai mạnh hơn?” – Lâm Mộc hỏi.  

 

“Thanh Thương Phái mạnh hơn nhưng chênh lệch cũng không quá nhiều.” – Hoàng Đạo Trưởng không chút do dự đáp.  

 

“Hoàng Đạo Trưởng, cảnh giới của anh không quá cao nhưng chung quy lại thì cũng không phải dạng vừa.” – Lâm Mộc cảm thán.  

 

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.  

 

“Lâm tông sư quá khen rồi, một ngàn năm trước, tổ tiên của tôi đã sáng lập nên một đại môn phái tên Khai Sơn Chưởng Môn, cũng từng có một thời huy hoàng.” – Hoàng Đạo Trưởng nói tới đây, trên mặt có chút vui vẻ.  



“Chẳng qua theo dòng chảy thời đại, vật đổi sao dời, các môn phái liên tục suy bại. Lúc ông nội tôi còn trẻ, phạm vi môn phái đã bị giảm đi rất nhiều, truyền đến đời tôi chỉ còn xót lại một đạo quán nho nhỏ, coi như vẫn còn duy trì được chút ít tàn dư mà ông bà để lại.” 

Advertisement
';
Advertisement