Lương Đức Quảng mau mắn giải thích: “Kiền Nhị Gia nói đúng lắm, tôi cũng đâu muốn làm tổn thương hòa khí, nhưng Mai Dụ quá đáng lắm, ông cũng thấy rồi đấy, ông ta đem theo nhiều bảo vệ như vậy tới khách sạn của tôi, chẳng những đánh giám đốc và bảo vệ nơi đây, còn ra tay đánh cả con trai tôi.”
“Tôi chủ động thỏa hiệp, chỉ cần Mai Dụ thả con trai tôi ra thì tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa, nhưng ông ta một mực không chịu buông tha, giờ con trai tôi còn bị người của ông ta ấn giữ đằng kia.”
Kiền Nhị Gia ngoảnh đầu nhìn, quả nhiên Lương Siêu đang bị mấy người bảo vệ cố định sít sao trên đất.
“Mai Tổng, ông thả con trai Lương Đức Quảng ra trước đi, những chuyện khác chúng ta ngồi xuống thương lượng sau, dù sao hôm nay tôi cũng đến làm trung gian hòa giải vấn đề cho hai người.” Kiền Nhị Gia nói.
Sau đó Kiền Nhị Gia hét vào mặt đám bảo vệ: “Thả người ra cho tôi!”
“Không được thả!”
Ngay lúc đám bảo vệ đang lúng túng chẳng biết phải làm sao, Mai Tổng cũng quát to ra lệnh.
“Kiền Nhị Gia, ông xem Mai Tổng kiêu căng hợm hĩnh chưa kìa, ông đã ra mặt rồi mà ông ta còn không thèm nể mặt chút nào.” Lương Đức Quảng nghiến răng nghiến lợi nói.
Mặt Kiền Nhị Gia lập tức sa sầm.
“Mai Tổng, ông làm vậy là có ý gì, không nể mặt tôi chút nào sao?” Kiền Nhị Gia lạnh lùng nói.
“Kiền Nhị Gia, không phải tôi không nể mặt ông, mà là tôi không thể đáp ứng yêu cầu của ông.” Mai Dụ vẫn ngồi yên vị trên ghế trả lời.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Kiền Nhị Gia bước tới trước mặt Mai Tổng, đập bàn cái ‘rầm’, nói giọng âm vang: “Lúc tôi lăn lộn ở Giang Nam thì mảnh đất này vẫn chưa có ông đâu! Nếu hôm nay ông không nể mặt tôi, bắt đầu từ mai việc kinh doanh của Tập đoàn Thiên Lực của ông sẽ gặp đủ loại chuyện ngoài ý muốn và bất trắc đấy!” Lời này của Kiền Nhị Gia sặc mùi đe dọa.
Người làm kinh doanh sợ nhất là bị kẻ khác ngấp nghé mối làm ăn của mình rồi chọc phá, nhân vật như Mai Tổng càng e sợ những chuyện như vậy, bởi dưới trướng ông ta có quá nhiều nhân viên, rất dễ bị người ta uy hiếp ‘chỉnh’ người.
Lương Đức Quảng đứng bên cạnh quá ư là kinh ngạc, ông ta nào ngờ Mai Dụ chẳng mảy may nể mặt Kiền Nhị Gia.
Nhưng điều này cũng khiến ông ta mừng thầm, Mai Dụ đắc tội với Kiền Nhị Gia như vậy thì đâu cần Lương Đức Quảng ông ta phải nhiều lời, Kiền Nhị Gia sẽ tự chủ động đối phó với Mai Tổng vì bị chọc giận thôi.
“Kiền Nhị Gia, tôi chân thành khuyên ông chớ dây vào vũng nước đục này.” Mai Tổng vững vàng như núi.
“Giờ không phải chuyện tôi dây vào vũng nước đục này hay không, mà là Mai Dụ ông không nể mặt tôi! Giờ ông đã đắc tội với tôi rồi!” Kiền Nhị Gia sa sầm mặt.
Kiền Nhị Gia vừa dứt lời, một người đàn ông mặc vest bước vào phòng.
“Cháu trai! Cuối cùng cháu cũng tới rồi!” Lương Đức Quảng ngó thấy người tới thì tươi cười bước lên nghênh đón.
“Ồ. Náo nhiệt quá nhỉ, bao người tụ tập ở đây.” Thư ký Ngô vừa bước vào phòng vừa nói.
“Thư ký Ngô? Anh cũng đến à?” Kiền Nhị Gia nhìn thấy Thư ký Ngô cũng tưi cười chào hỏi.
Kiền Nhị Gia vô cùng kinh ngạc khi nghe Lương Đức Quảng gọi Thư ký Ngô là ‘cháu trai’, hóa ra Lương Đức Quảng còn có mối quan hệ thân thiết như này với Thư ký Ngô?
“Kiền Nhị Gia, lâu rồi không gặp, chẳng ngờ ông cũng tới đây.” Thư ký Ngô cũng chào hỏi Kiền Nhị Gia.
“Tôi được ông chủ Lương mời tới để hòa giải chuyện lần này, nào biết Mai Tổng không thèm nể mặt tôi, nếu Thư ký Ngô tới rồi thì ra mặt giải quyết chuyện này nhé.” Kiền Nhị Gia cười niềm nở nói.