Xuống dưới chân núi, Lâm Mộc lấy xe ra khỏi bụi cây.  

 

Lâm Mộc ngồi trong buồng xe điều hòa nhịp thở vài phút, sau đó lau sạch lớp ngụy trang ban nãy, khôi phục lại dáng vẻ thực sự của anh, cuối cùng khởi động xe chạy về thị trấn gần nhất.  

 

Giờ cơ thể anh đang suy yếu, Lâm Mộc dự tính tìm một thị trấn nào đó để ở tạm vài ngày và khôi phục sức khỏe, sau đó mới về Giang Nam.  

 

Lâm Mộc không sợ đối phương sẽ tìm anh ở thị trấn, dù sao khi trước anh tháo chạy điên cuồng như vậy, Thanh Thương Phái nào ngờ được Lâm Mộc vẫn lưu lại thị trấn.  

 

Hơn nữa anh cố ý làm rớt tấm lệnh bài, đối phương nhặt được kiểu gì cũng về bẩm báo cho Chưởng môn, bởi chuyện này dính dáng đến một môn phái ẩn dật ở tỉnh khác.  

 

Khi Lâm Mộc đến thị trấn, trời đã nhá nhem tối.  

 

Đây là một trấn khá nghèo nàn, chỉ có vài khách sạn cao cấp, Lâm Mộc chọn một khách sạn rồi dứt khoát vào đó ở lại.  

 

 

 

Trong khách sạn.  

 

Lâm Mộc lấy ra loại thực vật lạ kia, hay tay nâng lên.  

 

“Lúc trước ta chỉ dùng một phần nhỏ, phần thực vật còn lại chứa nhiều linh lực, nếu phục dùng để tu luyện tiếp có lẽ đủ cho ta đột phá tới Linh Ý Cảnh đỉnh phong.” Lâm Mộc thầm tính toán.  

 

Lúc trước Lâm Mộc dùng 2/10 lượng thực vật đã giúp tu vi của anh nâng lên nửa cảnh giới, lúc này còn lại 8/10 lượng thực vật.  

 

Có điều cần một lượng lớn linh khí mới có thể tu luyện từ Linh Ý Cảnh trung kỳ lên Linh Ý Cảnh đỉnh phong.  

 

Với tốc độ tu luyện thông thường của Lâm Mộc, nhảy từ Linh Ý Cảnh sơ kỳ lên trung kỳ cần ba năm, tiến từ Linh Ý Cảnh trung kỳ lên đỉnh phong cần năm năm.  

 

Phải biết rằng sau Linh Ý Cảnh trung kỳ, hiệu suất hấp thu linh khí cao hơn so với lúc còn ở tu vi Linh Ý Cảnh sơ kỳ, dẫu vậy Lâm Mộc vẫn phải mất năm năm mới đột phá lên Linh Ý Cảnh đỉnh phong được.  

 

Lâm Mộc cảm thấy ăn nốt 8/10 lượng thực vật còn lại này chắc không có vấn đề gì.  

 

Tuy lần giao đấu với Thanh Thương Phái này vô cùng hiểm nguy, nhưng thu hoạch được thứ thực vật này cũng đáng!  

 

Lâm Mộc nở nụ cười.  

 

Bây giờ Lâm Mộc cũng không nóng vội ăn thứ thực vật này.  

 

Thứ nhất, hiện giờ cơ thể anh đang ở trạng thái suy yếu.  

 

Thứ hai, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, Lâm Mộc muốn đưa loại thực vật này về cho sư phụ xem qua, sư phụ anh gặp nhiều hiểu rộng, để sư phụ kiểm định giúp công hiệu cụ thể của loại thực vật này.  

 

Loại Thiên Tài Địa Bảo chân quý như này chắc chắn có công hiệu đặc biệt của riêng nó.  

 

Nếu xem nó như linh khí để hấp thu, tuy thực hiện vô cùng đơn giản, nhưng vô hình trung đã vứt bỏ công hiệu vốn có của riêng nó.  

 

Tỷ như nhân sâm ngàn năm, có tác dụng bồi bổ dư khí, phục hồi dương khí, cực kỳ thích hợp với bệnh nhân sắp trút hơi thở cuối cùng hoặc đột nhiên ngất xỉu vì thiếu khí.  

 

Nếu không rõ tác dụng chân quý của nhân sâm ngàn năm mà chỉ xem nó như đồ ăn để lấp đầy bụng đói, ăn vào no bụng thật đấy, nhưng xem như hoàn toàn bỏ phí công hiệu vốn có của nó.  

 

Lâm Mộc vừa lấy được loại thực vật này đã nghĩ đến việc đưa về cho sư phụ kiểm định một lượt rồi quyết định sử dụng thế nào cho hợp lý.  

 

Chỉ là khi ấy Lâm Mộc bị vây khốn dưới nước, hết cách thoát thân nên anh chỉ đành ăn hai phần.  

 

“Khi về ta nhờ sư phụ xem giúp rồi quyết định vậy.”  



Lâm Mộc vừa lẩm bẩm vừa đặt loại thực vật lạ vào túi của mình. 

Advertisement
';
Advertisement