“Rõ,” Đại trưởng lão nhận lệnh.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
....
Châu u, trong một tòa lâu đài.
Ông cụ Tôn thấy Chưởng môn Tuyết Sơn Phái cúp máy, nhịn không được bắt đầu chửi mắng.
“Tuyết Sơn Phái của ông ta đang làm cái trò gì thế! Bao lâu rồi còn không giải quyết được một Lâm Mộc cỏn con, đúng là phụ cái danh môn phái ẩn dật số một Giang Nam! Còn không biết xấu hổ mà đối đãi với ta bằng thái độ này! ”
Lão quản gia bên cạnh cuống quýt nói: “Lão gia bớt giận, ngài cho Tuyết Sơn Phái thêm chút thời gian đi, với năng lực của môn phái họ, xử lý Lâm Mộc chắc chắn không thành vấn đề.”
“Cũng đành vậy, cho bọn họ thêm chút thời gian giải quyết chuyện này.” Tuy Ông cụ Tôn vô cùng tức giận, nhưng ông cụ xa mãi bên Châu u, chỉ biết trông chờ vào Tuyết Sơn Phái mà thôi.
Chỉ cần Lâm Mộc chết đi, ông cụ có thể nghĩ cách diệt cả nhà Lâm Mộc để trả thù cho nhà họ Tôn!
...
Ninh Đô.
Lâm Mộc rời khỏi biệt thự của Mai Tổng thì lái xe không mục đích trên đường, mấy ngày nay anh cũng không có việc gì đặc biệt, chỉ chờ Mai Tổng thu thập nguyên liệu giúp thôi.
Bất giác, Lâm Mộc đã chạy xe tới dưới lầu nhà Thẩm Tịch Dương.
“Giờ đã là mười giờ đêm, không biết chị Dương Dương ngủ chưa nhỉ?” Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn về phía lầu nơi Thẩm Tịch Dương ở, ngọn đèn đã tắt.
Lâm Mộc trầm ngâm giây lát rồi nhắn tin cho Thẩm Tịch Dương.
Lâm Mộc: Chị Dương Dương ngủ chưa.
Chưa đầy một phút, Lâm Mộc đã nhận được tin nhắn trả lời.
Thẩm Tịch Dương” Vừa ngủ thôi, em thì sao.
Lâm Mộc gửi lại: Em chưa ngủ, hôm nay có chút chuyện cần giải quyết ở Ninh Đô, em đang ở dưới lầu nhà chị.
Thẩm Tịch Dương: A! Thật sao? Vậy em mau lên lầu đi.
Lâm Mộc: Muộn rồi em không lên lầu làm phiền ba mẹ chị nữa, huống chi chị cũng ngủ rồi.
Nếu là ban ngày, chắc chắn Lâm Mộc đã lên lầu rồi.
Mấy giây sau, di động của anh lại có chuông tin nhắn.
Thẩm Tịch Dương: Vậy chị đi xuống, em chờ chị nha!
Nhận được tin nhắn này, Lâm Mộc lập tức xuống xe, dựa vào xe chờ.
Anh bỗng vô cớ có cảm giác chờ mong.
Chừng sáu đến bảy phút sau, bóng dáng Thẩm Tịch Dương đã xuất hiện trong tầm mắt Lâm Mộc.
“Lâm Mộc!” Thẩm Tịch Dương mặc một chiếc váy hoa xinh đẹp, nở nụ cười thuần khiết xinh tươi vẫy tay với Lâm Mộc, sau đó chạy về phía anh.
“Chị Dương Dương.” Lâm Mộc mỉm cười.
Chớp mắt Thẩm Tịch Dương đã đứng trước mặt Lâm Mộc.
“Lâm Mộc, giờ em là nhân vật lớn rồi, bình thường chắc bận lắm ha, sao lại có thời gian rảnh chạy tới nhà chị thế này?” Thẩm Tịch Dương cười hỏi.
“Em tới Ninh Đô xử lý chút chuyện, xong việc thuận đường qua nhà chị, nên hỏi chị đã ngủ hay chưa.” Lâm Mộc đáp.