Huống chi người ta có cả môn phái, Lâm Mộc chỉ là Tán Tu một thân một mình chiến đấu.
“Tôi tự có cách, chúng ta đi thôi!” Lâm Mộc nói xong thì dẫn Hoàng Đạo Trường rời đi.
Bước ra khỏi con đường đá, cả hai lên xe.
Hoàng Đạo Trường lái xe đưa Lâm Mộc tới Linh Xà Phái.
Hoàng Đạo Trường kìm lòng không đặng lại khuyên lơn một hồi, Lâm Mộc tỏ ý chỉ cần đưa anh tới dưới chân núi nơi Linh Xà Phái ở, không cần phải theo anh lên núi.
Hoàng Đạo Trường thấy Lâm Mộc kiên quyết, chỉ đành khởi động xe.
Xe đi qua một thành phố thì trời đã nhá nhem tối, Lâm Mộc kêu Hoàng Đạo Trường chạy xe vào thành phố, anh mua chút đạo cụ rồi hai người ở lại trong thành phố một đêm, sáng sớm hôm sau mới tiếp tục hành trình.
Khoảng giữa trưa.
“Tiền bối Lâm, chúng ta đã tới dưới chân núi Linh Xà, Linh Xà Phái ẩn dật trên ngọn núi này.” Hoàng Đạo Trường nói.
Lâm Mộc ngước nhìn ngọn núi, thầm cảm khái: “Nơi này dồi dào linh khí, mấy môn phái ẩn dật đều chọn nơi tọa lạc là những vùng đất trù phú.”
Sau đó Lâm Mộc kéo cửa xe ra.
“Hoàng Đạo Trường, anh ở đây chờ tôi, trước khi trời tối mà tôi vẫn chưa xuống núi thì chắc hẳn đã xảy ra tình huống bất ngờ, anh cứ tự rời đi là được.” Lâm Mộc dặn dò.
“Tiền bối Lâm, giờ anh từ bỏ vẫn còn kịp, một khi đã lên núi thì chẳng khác nào mũi tên bắn đi không thu lại được nữa.” Hoàng Đạo Trường lại cố gắng khuyên lơn.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Đến tận đây rồi sao từ bỏ được nữa, nói gì cũng nên thử một lần chứ.” Lâm Mộc cười nói.
Dứt lời, Lâm Mộc bèn lên núi.
Lần này lên núi Linh Xà giúp nhà họ Chu đoạt lại bảo vật, Lâm Mộc quyết định phải dùng mưu mẹo để hoàn thành nhiệm vụ.
Hoàng Đạo Trường dõi theo bóng lưng xa dần của Lâm Mộc, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Anh ta biết rõ, Lâm Mộc đến Linh Xà Phái đòi bảo vật nguy hiểm dường nào, làm không tốt còn có thể mất mạng luôn.
Thậm chí Hoàng Đạo Trường không hiểu được, sao Lâm Mộc lại kiên gan tới vậy?
Ở một nơi khác.
Lâm Mộc đến lưng chừng núi, bắt đầu lấy đạo cụ mua ở thành phố khi trước, dán râu, đội tóc giả, và trang điểm cho mình già đi nhiều.
Xong xuôi, Lâm Mộc tiếp tục lên núi.
Trước cổng Linh Xà Phái.
“Kẻ đến là ai?”
Lâm Mộc vừa xuất hiện, hai đệ tử gác cổng đã tiến lên chất vấn.
“Tôi là Trưởng lão Tuyết Sơn Phái.” Lâm Mộc vừa nói vừa đưa lệnh bài Trưởng lão ra.
Lần trước giết chết Nhị trưởng lão, Lâm Mộc lại lấy được lệnh bài.
“Trưởng lão Tuyết Sơn Phái?” Một tên đệ tử gác cổng kinh ngạc.