Nếu là một vật có quá giá trị, chắc chắn bọn họ sẽ không dễ dàng đồng ý.
Nhưng còn Xích Nguyệt Đỉnh này đối với bọn họ bây giờ mà nói, thật sự không có tác dụng.
Sau đó Đại trưởng lão chuyển chủ đề: "Nhưng người này đến đây có hơi đột ngột, nên tôi vẫn luôn cảm thấy có chút kỳ quái."
“Lời này của ông cũng giống như những gì tôi đang nghĩ, tôi cũng cảm thấy có chút kỳ quái.” Đại Trưởng lão Linh Xà Phái đồng tình gật đầu.
“Chưởng môn, tuy rằng đã biết rõ đó là lệnh bài của Trưởng Lão Tuyết Sơn Phái, nhưng theo ý của tôi, chúng ta phải thử xác minh thân phận của cậu ta một lần nữa, như vậy sẽ bảo đảm hơn.” Đại trưởng lão Linh Xà Phái nói.
“Ừm, trong đầu tôi cũng đã có một kế hoạch, đi thôi!”Chưởng môn Linh Xà Phái hơi nheo mắt lại.
...
Bên trong đại điện.
Lâm Mộc ngồi ở trong điện, yên lặng chờ đợi.
Sau khi ngồi được khoảng mười phút, trưởng môn Linh Xà Phái và Đại trưởng lão bước vào trong đại sảnh.
“Đồ đâu?” Lâm Mộc đứng lên.
“Tôi đã phái người đi lấy rồi, chút nữa sẽ được đưa tới, nhưng thứ này chúng tôi cũng không thể tự mình đưa cho cậu được, cậu thấy đúng không?” Đại trưởng lão Linh Xà Phái cười khan.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Ý của ông là?” Lâm Mộc hỏi.
“Tôi mong cậu có thể bày ra kỹ năng của Tuyết Sơn Phái cho chúng tôi mở mang tầm mắt được không?” Chưởng môn của Linh Xà Phái nói.
“Thủ đoạn của Tuyết Sơn Phái tôi, ông bảo chúng tôi bày ra là chúng tôi bày sao?” Lâm Mộc nói.
"Thần trưởng lão, dù sao cũng chỉ là bày ra một hai chiêu, sau đó chúng ta sẽ quyết định giao Xích Nguyệt Đỉnh cho cậu, cậu cũng không thể để cho Linh Xà Phái phải chịu thiệt thòi đúng không? Tôi muốn được mở to mắt chiêm ngưỡng thôi." Chưởng môn Linh Xà Phái nói.
“Các người không tin tôi sao?” Lâm Mộc lạnh lùng nói.
"Cái này ..." trên mặt Chưởng môn Linh Xà Phái cùng Đại trưởng lão lộ ra vẻ xấu hổ.
"Được thôi, tôi sẽ cho các người xem tuyệt kỹ của Tuyết Sơn Phái chúng tôi."
"Đi!"
Lâm Mộc đứng dậy đi ra ngoài điện.
Trưởng môn Linh Xà Phái và Đại trưởng lão nhanh chóng đi theo sau.
Bên ngoài đại điện. "Nhìn cho kỹ!"
"Cực Băng Chưởng!"
Lâm Mộc dùng nội lực bắn ra, một bóng cọ trắng như tuyết đột nhiên ngưng tụ ở trước mặt anh rồi bay ra bên ngoài.
"Thực sự là độc chiêu của Tuyết Sơn Phái, Cực Băng Chưởng."
Chưởng môn Linh Xà Phái và Đại trưởng lão đều thầm kinh ngạc khi thấy tuyệt kỹ này.
Đồng thời bọn họ cũng cảm giác được tu vi của Lâm Mộc là Linh Ý Cảnh trung kỳ.
Linh Ý Cảnh trung kỳ, lệnh bài của Tuyết Sơn Phái Trưởng Lão, độc chiêu của Tuyết Sơn Phái, còn phải nghi ngờ gì nữa chứ?
Trước yêu cầu của Tuyết Sơn Phái, bọn họ đương nhiên sẽ không thích làm những việc không cần thiết.
“Xích Nguyệt Đỉnh đâu?” Lâm Mộc khoát tay.
“Đại trưởng lão, nhanh lên!” Chưởng môn Linh Xà Phái ra lệnh.
“Tôi đi ngay bây giờ.” đại trưởng lão Linh Xà Phái đáp lại, nhanh chóng rời đi.
“Thần trưởng lão, Đại trưởng lão chúng tôi đã đi lấy rồi, chắc sẽ nhanh đem tới thôi, cậu vào trong điện nghỉ ngơi đi.” Chưởng môn của Linh Xà Phái ra hiệu mời.
“Không, tôi chờ ở đây được rồi.” Lâm Mộc xua tay.
Một lúc sau, đại trưởng lão Linh Xà Phái dẫn hai đệ tử đi tới.