Lâm Mộc Báo Thù (Sự Trở Lại Của Cuồng Phong) - (FULL)

 Khâu Anh nói xong liền tạm biệt rồi lên xe rời khỏi biệt thự.  

 

“Tại sao mọi chuyện lại như vậy chứ!”  

 

Ngay khi Khâu Anh vừa đóng cửa xe, bà ta không nhịn được mà vỗ mạnh vào tay lái, sắc mặt trở nên khó coi.  

 

Lâm Mộc chưa chết, có nghĩa là nhiệm vụ của bà ta đã thất bại!  

 

Sau đó bà ta lập tức phóng xe đi thật nhanh.  

 

Không lâu sau khi Khâu Anh rời đi thì Khâu Thiên Thiên lái xe đến biệt thự.  

 

“Em họ Uyển Nhi, đây là tài liệu mà ba chị yêu cầu chị đưa sang cho em.” Khâu Thiên Thiên đưa tài liệu trên tay cho Trần Uyển Nhi.  

 

“Chị họ, làm phiền chị rồi.” Trần Uyển Nhi lịch sự cười cười, cầm lấy túi tài liệu.  

 

"Em họ Uyển Nhi, đừng lo lắng quá, ba chị đã chuẩn bị gần hết cho cuộc đàm phán lần này rồi, em có thể dựa theo giá cả trên tài liệu, ngày mai cứ thế đến gặp đối tác là được." Khâu Thiên Thiên cười nói.   

 

“Chị họ Thiên Thiên, cho em gửi lời cảm ơn bác cả.” Trần Uyển Nhi cười đáp lại.  

 

"Không cần cảm ơn, mọi người đều là người một nhà, em lại vừa mới đến Thân Giang, ba chị là bác cả của em, chị là chị họ của em, đáng lẽ phải giúp đỡ em nhiều hơn mới đúng." Khâu Thiên Thiên nói.  

 

“Em họ Uyển Nhi, vậy chị đi trước đây, nếu có gì không hiểu thì có thể gọi cho chị.”  

 

Sau khi Khâu Thiên Thiên nói xong, cô ta chào tạm biệt và rời đi.  

 

Sau khi cô ta rời khỏi biệt thự, Trần Uyển Nhi mở túi tài liệu và kiểm tra nội dung tài liệu bên trong.  

 

“Uyển Nhi, mặc dù lời nói của Khâu Thiên Thiên nghe rất hay, nhưng cô vẫn phải cẩn thận.” Lâm Mộc nhắc nhở.  

 

Trần Uyển Nhi khinh thường cười: "Lâm Mộc, đương nhiên tôi biết! Vừa rồi tôi cảm ơn chị ta như vậy cũng chỉ là cùng chị ta diễn nốt thôi, anh đừng cho Trần Uyển Nhi tôi là đồ ngốc như vậy chứ?"  

 

Lâm Mộc bĩu môi: "Nói vậy thì, cô là người có khá nhiều mưu mô, xem ra về sau tôi phải đề phòng cô, tránh trường hợp cô lại diễn trò với tôi."  

 

"Anh..."  

 

“Tôi với chị ta và tôi đối với anh có thể giống nhau được sao?” Trần Uyển Nhi tức giận nói.  

 

“Vậy thì cô nói cho tôi biết, có gì khác nhau nào?” Lâm Mộc tò mò cười.  

 

“Tôi lười nói cho anh biết, tôi phải đi đọc tài liệu.”  

 

Trần Uyển Nhi cúi đầu tập trung vào tài liệu.  

 

Nửa giờ sau, Trần Uyển Nhi đặt đống tài liệu trong tay xuống.  

 

"Cô đã đọc xong chưa? Có thu hoạch được gì không? Cô có chắc chắn về dự án lần này sẽ thành công không?" Lâm Mộc hỏi.  

 

Trần Uyển Nhi nói: “Dự án cạnh tranh lần này là một đơn hàng vận chuyển đường biển từ một công ty ở vùng khác, giá cuối cùng mà gia đình họ Khâu đưa ra là mười triệu."  

 

“Tuy đây không phải đơn hàng lớn, giá trị lợi nhuận cũng không cao, nhưng đây là nghiệp vụ chính của gia đình họ Khâu, vì vậy giá cả của gia đình họ Khâu có thể thấp hơn một chút so với giá cả của các công ty khác khi cạnh tranh, với mức giá mười triệu này thì nhà họ Khâu đã có một chút lợi nhuận rồi, còn nếu như các công ty khác mà đưa ra mức giá như vậy thì không thể nào có lời được.”  

Advertisement
';
Advertisement