Lâm Mộc Báo Thù (Sự Trở Lại Của Cuồng Phong) - (FULL)

 “Cô không cần bận tâm về chuyện này, lúc trước tôi đã tặng cho chị ấy một sợi dây chuyền rồi.” Lâm Mộc nói.  

 

“Vậy thì… của ai đắt hơn.” Trần Uyển Nhi tò mò hỏi.  

 

“Đương nhiên là của cô rồi, dù sao sợi dây chuyền này cũng tận trăm triệu mà.” Lâm Mộc nói.  

 

“Vậy còn tạm được.” Trần Uyển Nhi cười khẩy.  

 

“Chủ yếu là ở Giang Nam không mua được dây chuyền đắt tiền như vậy.” Lâm Mộc mở miệng thêm dầu vào lửa.  

 

"Anh ..." Trần Uyển Nhi tức giận bĩu môi với Lâm Mộc.  

 

Lâm Mộc nhìn Dương Kiện: "Dương Kiện, vốn dĩ tôi không muốn mua sợi dây chuyền này, bởi vì nó cũng không bắt mắt lắm. Nhưng anh nhất định muốn tôi mua, nên tôi cũng đành phải mua."  

 

"Lần sau anh đừng tự quyết định thay người khác, không hay lắm đâu, đồ vật anh nhìn trúng, nhưng không chắc người khác cũng sẽ như vậy, anh thấy đúng không?"  

 

Dương Kiện nghe vậy tức giận đến mức muốn đánh người, đây là sợi dây chuyền ngọc bích trị giá một trăm hai mươi triệu tệ, vậy mà cũng không lọt mắt anh sao?  

 

Con mẹ nó cậu cũng giỏi giả vờ vậy sao?  

 

“Tên nhóc này, cậu...cậu nói như vậy là tự cao quá rồi.” Vẻ mặt Dương Kiện u ám.  

 

Nhà họ Dương nhà anh ta là một trong mười gia tộc đứng đầu Thân Giang, anh ta lại là người đứng đầu thế hệ trẻ ở trong gia tộc, mà ngay cả anh ta cũng không dám nói những lời như vậy.  

 

“Nói thật đó, tiền anh kiếm được với tiền tôi kiếm được không thể so sánh với nhau được, bản chất của chúng cũng không giống nhau.” Lâm Mộc nhẹ giọng nói.  

 

Thực ra Lâm Mộc thật sự cũng không quan tâm đến tiền bạc, nếu tiêu hơn một trăm triệu tệ, Lâm Mộc cũng không cảm thấy xót chút nào cả.  

 

Như Lâm Mộc đã nói, bản chất là khác nhau.  

 

Bọn người Dương Kiện là người kiếm tiền, phải tự mình phải chăm chỉ làm ăn kinh doanh.  

 

Còn Lâm Mộc lại dùng số tiền này để trả thù, ngay cả việc điều hành tài sản cũng do Mai Tổng phụ trách, Lâm Mộc cũng không thèm để tâm.  

 

Đối với Lâm Mộc mà nói, số tiền này dễ dàng kiếm được, nên đương nhiên tiêu hết anh cũng không thấy đau lòng.  

 

Cho nên những gì Lâm Mộc vừa nói không phải là khoe khoang.  

 

“Đồ cũng đã mua rồi, bây giờ cũng sắp đến bữa tối, chúng ta tìm một nơi ăn tối đi.” Lâm Mộc nói xong liền dắt Trần Uyển Nhi đi ra khỏi cửa hàng.  

 

“Thiên Thiên, tên này thật sự đến từ Kim Châu gì đó sao?” Dương Kiện nghi ngờ hỏi.  

 

“Là thật mà, một sợi dây chuyền hơn trăm triệu này chắc cũng coi như cả tài sản nhà anh ta rồi, chắc anh ta không muốn mất mặt nên mới nói những lời như vậy thôi.” Khâu Thiên Thiên nói.  

 

“Tám mươi phần trăm là vậy rồi, Thiên Thiên, chúng ta cũng đi thôi.” Dương Kiện dẫn Khâu Thiên Thiên đi.  

 

...  



Sau khi bốn người ăn tối xong tại một nhà hàng trong trung tâm thương mại thì trời cũng đã tối nên mọi người giải tán. 

Advertisement
';
Advertisement