Trần Uyển Nhi vừa nghe thấy một âm thanh kỳ lạ từ sâu trong hòn đảo, điều này khiến cho cô lo lắng mãi.  

 

“Lâm Mộc chắc sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?”  

 

“Sẽ không đâu, anh ấy lợi hại như vậy! Chắc anh ấy không sao đâu!”  

 

Trần Uyển Nhi đi tới đi lui, trong lòng lo lắng, không ngừng tự an ủi bản thân.  

 

“Trần Uyển Nhi!”  

 

Giọng của Lâm Mộc vang lên.  

 

Trần Uyển Nhi nhanh chóng nhìn lên, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cô choáng váng.  

 

Lâm Mộc vậy mà lại đang kéo theo một con mãng xà!  

 

“A a a a!”  

 

Khi Trần Uyển Nhi nhìn thấy con mãng xà, cô ngay lập tức sợ hãi và hét lên.  

 

“Đừng hét nữa, con mãng xà này đã bị tôi xử lý rồi.” Lâm Mộc nói không nên lời.  

 

Vừa nói, anh vừa kéo con mãng xà đi về phía cô.  

 

“Làm sao… Trên hòn đảo nhỏ này sao lại có một con mãng xà lớn như vậy chứ!” Sắc mặt Trần Cảnh Trần Uyển Nhi tái mét.  

 

Trần Uyển Nhi vốn rất sợ những con vật như 'rắn', huống chi là một con lớn như vậy, cho dù nó đã chết, cô cũng cảm thấy nó rất đáng sợ.  

 

“Uống nước trước đi.”  

 

Lâm Mộc vung tay một cái, lấy ra một ống trúc chứa đầy nước ngọt từ trong nhẫn trữ vật đưa cho Trần Uyển Nhi.  

 

“Cảm ơn.” Cô cầm lấy ống trúc.  

 

Còn Lâm Mộc thì bắt đầu bận rộn nhóm lửa.  

 

"Hả? Tại sao ở đây lại nhiều củi như vậy?" Lâm Mộc tò mò.  

 

"Tôi vừa mới nhặt ở quanh đây, tôi không có nhiều bản lĩnh như anh, chỉ có thể làm những việc nhỏ nhặt mà thôi, dù sao thì tôi không muốn làm một người ngốc nghếch, cũng không muốn trở thành một cái bình hoa.” Trần Uyển Nhi nói.  

 

Sau đó cô cầm ống trúc lên và bắt đầu uống nước.  

 

“Cô xinh đẹp như vậy, mắt ngọc mày ngài, nét mặt thanh tú, khuôn mặt ưa nhìn, lại có khí chất vô cùng tốt, cho dù là làm bình hoa cũng có rất nhiều người đến tranh giành.” Lâm Mộc vừa nói vừa nhó lửa.  

 

Trần Uyển Nhi nhịn không được, nở nụ cười: “Lâm Mộc, mặc dù có rất nhiều người khen tôi xinh đẹp, nhưng hiếm khi được nghe anh khen tôi một lần.”  

 

“Cô xinh đẹp là sự thật, tôi phải thừa nhận thôi.”  

 

Lâm Mộc vừa nói vừa nhặt một viên đá nhọn, chẻ đôi viên đá ra rồi dùng cạnh nhọn úp vào phần mềm của bụng con mãng xà, bắt đầu chia nó thành từng miếng.  

 

"Lâm Mộc, anh ... anh đang làm gì vậy? Trời đang nắng nóng như vậy tại sao lại đột nhiên nhóm lửa." Trần Uyển Nhi khó hiểu.  

 

Lúc này đang là mười một giờ trưa, lại còn là mùa hè, trời nắng như thiêu như đốt cả bãi biển, nhiệt độ rất cao.  

 

"Cô cũng không ngốc mà, chuyện này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là để nướng thịt ăn rồi, cô không đói sao?" Lâm Mộc nói không nên lời.  

Advertisement
';
Advertisement