“Nếu cô tin tưởng tôi thì đừng hỏi gì thêm nữa, tôi giữ bí mật ắt có lý do riêng, khi nào cô nên biết mọi chuyện, tôi đương nhiên sẽ nói cho cô hay.” Lâm Mộc nói.
Trần Uyển Nhi nghe vậy thì thôi hỏi dò, cô nàng quả thực rất tin tưởng Lâm Mộc.
8h tối.
Trần Uyển Nhi tắm xong thì xuống lầu.
“Lâm Mộc, vừa nãy tôi luôn suy ngẫm một vấn đề.” Trần Uyển Nhi vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Lâm Mộc.
Mùi hương sữa tắm thoang thoảng ập vào mũi anh.
“Chuyện gì cơ?” Lâm Mộc hỏi.
“Anh... có thể dạy tôi tu luyện không? Tôi cũng muốn trở nên lợi hại.” Trần Uyển Nhi nở nụ cười nũng nịu.
Lâm Mộc lắc đầu nói: “Thời đại này tu luyện đã dần mai một, con đường tu luyện rất gian nan, không thích hợp với người bình phàm, trừ phi cô có chút thiên phú, bằng không việc tu luyện khó khăn và khổ cực vô cùng.”
“Tôi không sợ khổ.” Trần Uyển Nhi lập tức bày tỏ thái độ.
Lâm Mộc vừa toan nói gì đó, di động bỗng reo chuông. Anh lấy ra xem, là Lâm Hạo Quân gọi tới.
“Tôi nhận điện thoại đã nhé.”
Giọng nói của Lâm Hạo Quân truyền ra từ di động.
“Lâm tiên sinh, chúng tôi đã dò la được tin tức một trong ba kẻ mà anh cần tìm rồi.”
“Có tin tức nhanh vậy ư?” Lâm Mộc kinh ngạc.
“Chúng tôi thông qua một người nắm rõ thông tin tình báo ở Thành phố Thân Giang, người này nhận ra một trong ba bức chân dung.” Lâm Hạo Quân giải thích.
“Hóa ra là vậy, anh gửi tư liệu về kẻ đó cho tôi.” Lâm Mộc nói.
“Được, tôi gửi ngay đây.” Lâm Hạo Quân đáp.
Chẳng mấy chốc, Lâm Mộc đã nhận được tin nhắn.
Theo tư liệu nhận được, đối phương tên là Điền Văn Hạo, là ông chủ một sàn nhảy ở Thành phố Thân Giang, ngoài ra còn có thông tin địa chỉ của anh ta.
Kẻ này chính là người đàn ông trẻ bắt chuyện hai lần với Trần Uyển Nhi trên du thuyền hôm đó.
“Xem ra sắp tìm được điểm đột phá của quá trình điều tra rồi.” Lâm Mộc cười.
Sau đó Lâm Mộc đứng dậy nói: “Uyển Nhi, ngủ sớm đi nhé! Tôi ra ngoài một chuyến.”
“Sao muộn vậy rồi còn ra ngoài.” Trần Uyển Nhi hồ nghi hỏi.
“Còn nhớ thằng nhóc lân la làm quen với cô trên du thuyền hôm ấy không, tư liệu về kẻ đó đã đến tay tôi, giờ tôi đi gặp anh ta chút.” Lâm Mộc nói rồi ra khỏi biệt thự.
“Lâm Mộc, cẩn thận chút nha.” Trần Uyển Nhi nói với theo bóng lưng Lâm Mộc.
...
Lâm Mộc lái xe thương vụ đến một sàn nhảy có tên Khải Ca.
Thứ âm nhạc đinh tai nhức óc được bật lên trong sàn nhảy.
Lâm Mộc bước vào, gọi một phục vụ qua: “Ông chủ Điền Văn Hạo của các anh đang ở đâu?”
Lâm Mộc vừa nói vừa đưa ra một xấp tiền cho người phục vụ.