Lâm Mộc Báo Thù (Sự Trở Lại Của Cuồng Phong) - (FULL)

 Sau đó, Lâm Mộc nhìn về phía Khâu Hậu Minh và Khâu Thiên Thiên nở nụ cười nói: “Hai vị, tôi nhớ ngày đó, tôi nói Tiên Hạc võ quán không đủ trình để so với tôi. Hai vị đây nói tôi khoác lác, xem thường tôi không biết trời cao đất rộng, không biết bây giờ suy nghĩ của hai vị như thế nào? Đã tin lời tôi nói chưa?”  

 

Khâu Hậu Minh và Khâu Thiên Thiên nghe vậy, biểu cảm lúng túng không biết đáp lại thế nào, họ vô cùng xấu hổ nhất thời không dám nói gì. Trước kia, họ thật sự không tin bởi Lâm Mộc còn trẻ tuổi như vậy, làm sao có thể là một cường giả võ đạo được chứ?  

 

Lâm Mộc nhìn Khâu Thiên Thiên: “Tiểu thư Khâu Thiên Thiên, võ mèo cào của tôi không làm cô thất vọng chứ?”  

 

“Chuyện này…Chuyện này…” – Khâu Thiên Thiên ấp úng, không biết đáp lại thế nào.  

 

Nụ cười của Lâm Mộc biến mất, lạnh giọng cảnh cáo: “Hy vọng sau này các người sẽ bỏ đi cái thói dựa vào nguồn gốc xuất thân mà tự cho mình là mẹ thiên hạ, những người đến từ các địa phương nhỏ chưa chắc đã thua kém các người đâu.”  

 

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.  

 

Lúc này, cha con Lâm Hạ đi tới.  

 

“Lâm tiên sinh, thực lực của cậu thật sự khiến tôi rất kinh ngạc! Chẳng trách mấy hôm trước khi tôi nhắc đến trận đấu này, cậu có vẻ rất tự tin, thoải mái thì ra là do năng lực của cậu thâm sâu đến vậy, bỏ xa Quán chủ Tiên Hạc võ quán.” – Lâm Hạ cười nói.  

 

“Lâm tổng quá khen.” – Lâm Mộc mỉm cười đáp lại.  

 

“Lâm tiên sinh, tôi giới thiệu một chút, vị này là quản lý của Tứ Hải võ quán, Trịnh Du.”  

 

Lâm Hạ chỉ tay về phía cô gái đang mặc đồ xanh đứng bên cạnh ông ta.  

 

“Lâm tiên sinh, chào anh.” – Cô gái mặc đồ xanh tên Trịnh Dụ đưa tay ra.  

 

“Chào cô.” – Lâm Mộc bắt tay với cô ta.  

 

“Lâm tiên sinh thực lực cao cường, có thể lấy Linh Ý Cảnh trung kỳ chiến thắng được Linh Ý Cảnh đỉnh phong, thật sự khiến Trịnh Du bội phục.”  

 

Trịnh Du nói tiếp: “Tôi nghe Lâm tổng nói, Lâm tiên sinh không có quan hệ với bất kỳ võ quán nào ở Thân Giang, hôm nay Lâm tiên sinh thắng trận đấu này chắc chắn sẽ tạo ra tiếng vang lớn, khiến giới võ đạo Thân Giang ai ai cũng biết đến anh.”  

 

“Nếu bây giờ anh xây dựng một võ quán cho riêng mình, lấy thực lực của anh nhất định có thể sáng lập nên võ quán mạnh nhất Thân Giang.”  

 

Lâm Mộc cười, lắc đầu nói: “Tôi không có ý định thành lập võ quán.”  

 

“Nếu Lâm tiên sinh đã không muốn thành lập võ quán, vậy anh có thể cân nhắc đến việc gia nhập Tứ Hải võ quán của chúng tôi. Tứ Hải võ quán sẵn sàng cho anh vị trí Quán chủ.” – Trịnh Du đưa ra lời mời.  

 

“Thật xin lỗi, tôi cũng không có ý định gia nhập vào võ quán nào đó.” – Lâm Mộc cự tuyệt không chút do dự.  

 

Sau đó, Lâm Mộc nhìn cha con Lâm gia: “Lâm tổng, Lâm Hạo Quân, trận đấu hôm nay đã kết thúc, tôi xin phép đi về trước.”  

 

“Được!” – Lâm Hạ cười đáp.  

 

“Trần Uyển Nhi, chúng ta đi thôi.” – Lâm Mộc dứt lời liền dắt tay Trần Uyển Nhi rời đi.  

 

Còn cô gái tên Trịnh Du kia vẫn còn đứng ngây người một chỗ, cô ta không ngờ Lâm Mộc lại cự tuyệt dứt khoát như vậy, Trịnh Du có cảm giác mình đang bị Lâm Mộc xem thường.  

 

Hai người đi ra phía sau đạo quán.  

 

“Lâm Mộc, anh thật sự muốn Tiên Hạc võ quán phải nôn ra năm mươi tỷ sao?” – Trần Uyển Nhi hỏi.  

Advertisement
';
Advertisement