Lâm Mộc Báo Thù (Sự Trở Lại Của Cuồng Phong) - (FULL)

Sau đó sư phụ đưa lại khẩu súng cho Lâm Mộc, đồng thời nói: "Ta sẽ cho con một số điện thoại, là của sư huynh con, con đưa khẩu súng này đến cho nó đi, có lẽ nó sẽ cần dùng."  

 

“Sư huynh? Con còn có sư huynh sao?” Lâm Mộc ngạc nhiên.  

 

Trước đây anh chưa bao giờ nghe sư phụ nhắc đến.  

 

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.  

 

Sư phụ cười nói: "Đương nhiên là có, con nghĩ rằng ta chỉ có một người đồ đệ là con thôi sao? Sư huynh của con mười năm trước đã xuất môn rồi, con không biết nó cũng là chuyện bình thường."  

 

“Vậy sư huynh hiện tại đang là cảnh giới gì?” Lâm Mộc tò mò.  

 

“Linh Phách Cảnh.” Sư phụ đáp.  

 

Sau đó sư phụ xoay người cầm bút lên, viết ra một số điện thoại, đưa cho Lâm Mộc.  

 

“Đây là số điện thoại của sư huynh con.”  

 

“Vâng, sư phụ.” Lâm Mộc nhận lấy tờ giấy, cất vào nhẫn trữ vật.  

 

Mặc dù anh không hiểu tại sao sư phụ lại để cho anh đưa cây súng này đến cho sư huynh.  

 

Nhưng nếu như sư phụ đã sắp xếp như vậy, Lâm Mộc đương nhiên sẽ làm theo.  

 

"Hả? Nhẫn trữ vật sao? Con có nhẫn trữ vật?" Sư phụ nhìn ngón tay anh.  

 

"Sư phụ đúng là có đôi mắt tinh tường, cái này là con may mắn có được trong một buổi đấu giá đồ cổ ở Thân Giang." Lâm Mộc cười.  

 

"Không tồi, vật này xưa nay hiếm thấy, ta còn đang đợi xem khi nào con đạt tới Linh Phách Cảnh thì sẽ tặng cho con một món quà, hiện tại, xem ra là không cần thiết nữa rồi." Sư phụ nói.  

 

"Cái này..." Lâm Mộc lúng túng cười.  

 

"Yên tâm, sau khi con đạt đến Linh Phách Cảnh, ta lại có món quà khác để tặng con, đến lúc đó, con cũng có thể chính thức xuất môn, tự mình bước đi." Sư phụ nói.  

 

“Sư phụ, bước vào Linh Phách Cảnh không phải là việc dễ dàng, con còn không biết mình sẽ tiêu tốn bao nhiêu thời gian cho nút thắt này đây.” Lâm Mộc cười khổ nói.  

 

Từ Linh Ý Cảnh đến Linh Phách Cảnh chính là một nút thắt lớn.  

 

Mỗi cảnh giới nhỏ chỉ cần tu luyện đến điểm cuối là có thể nâng cảnh giới được rồi.  

 

Tuy nhiên, để vượt qua một nút thắt là điều không hề dễ dàng, nhiều người tu luyện cuối cùng đã bị mắc kẹt lại ở một nút thắt nào đó và không thể vượt qua nó cả đời.  

 

Nếu sư phụ đặt nhiều kỳ vọng vào anh, một khi anh bị mắc kẹt ở nút thắt lần này và mãi cũng không thể đột phá được thì sư phụ sẽ rất thất vọng.  

 

“Dù sao con còn có Chí Tôn Tích, không thể nào so sánh với người tu luyện bình thường được, ta tin tưởng con sẽ không mắc kẹt ở chỗ này đâu.” Sư phụ vô cùng tin tưởng anh.  

 

Sau đó, sư phụ lấy ra một cuốn sách cổ từ chiếc nhẫn lưu trữ của mình.  

 

"Đây là sách cổ ghi chép các loại Thiên Tài Địa Bảo, Kì Trân Dị Thú, con có thể tự mình nghiên cứu, sau này nếu gặp phải Thiên Tài Địa Bảo nào khác thì sẽ phân biệt được, không cần mỗi lần đều mang qua đât nhờ ta xem giúp."  

 

Sư phụ nói xong liền giao quyển sách cổ này cho Lâm Mộc.  



“Cám ơn sư phụ về cuốn sách!”  

Advertisement
';
Advertisement