“Phàm minh chủ, anh muốn uống gì?” Chung Hào cười hỏi.  

 

“Không uống gì cả, trực tiếp nói chuyện đi.” Phàm Thiệu ngẩng đầu nhìn Chung Hào.  

 

“Phàm minh chủ đúng là người thẳng thắn, vậy tôi cũng không vòng vo nữa, Phàm minh chủ cứ trực tiếp nói một con số đi.” Chung Hào vẫn mang theo nụ cười trên mặt.  

 

“Nói một con số sao?”  

 

Phàm Thiệu cau mày nói: “Chung hội trưởng, có thể anh đã hiểu lầm ý định của tôi rồi, tôi đến đây không phải vì tiền.”  

 

“Ồ? Vậy ý của Phàm minh chủ là?” Chung Hào khó hiểu.  

 

Theo ông ta thì ngoài việc muốn tiền còn có thể làm gì khác nữa chứ?  

 

Phàm Thiệu chậm rãi nói: "Hôm nay tôi tới đây là muốn nói với anh một chuyện, tuy rằng địa vị trong giới kinh doanh của Chung hội trưởng rất cao, nhưng Lâm Mộc cũng không phải là người dễ chọc."  

 

"Sau lưng cậu ta cũng có chỗ dựa vững chắc! Tôi khuyên anh nên từ bỏ ý định đi.”  

 

“Chỗ dựa vững chắc sao?” Chung Hào cười: “Chỗ dựa của cậu ta so với tôi còn lớn hơn được sao?”  

 

Phàm Thiệu lắc đầu: “Chung hội trưởng, xem ra anh vẫn chưa hiểu được lời tôi nói rồi.”  

 

"Chỗ dựa của Lâm Mộc khác với anh, sau lưng cậu ta ở trụ sở chính của Liên minh Tu Hành Giả, nếu cậu ta thực sự giết anh, có lẽ cậu ta cũng sẽ thoát khỏi sự trừng phạt của liên minh mà thôi, hiểu không?"   

 

Chung Hào nghe xong, sắc mặt ông ta đột nhiên thay đổi.  

 

“Phàm minh chủ, anh không đùa tôi đâu đúng không?” Chung Hào xác nhận lại.  

 

"Nhìn tôi này, trông tôi có giống đang nói đùa không? Sau khi nhận được cuộc gọi từ trụ sở chính vào buổi chiều, tôi đã thả cậu ta đi rồi." Phàm Thiệu nói.  

 

Sau khi Chung Hào nghe xong, trong lòng ông ta bỗng cảm thấy sợ hãi, nếu như vậy, chẳng phải là tính mạng và sự an toàn của ông ta không được đảm bảo chút nào sao?  

 

Dù sao thì nếu Lâm Mộc giết ông ta thì cũng không phải chịu sự trừng phạt.  

 

Ngay cả Uông sư, người đang đứng bên cạnh, cũng có biểu cảm khó coi trên khuôn mặt.  

 

Phàm Thiệu cũng có thể thấy được sự sợ hãi của Chung Hào.  

 

Vì vậy, ông ta nói: "Lần này tôi đến đây để nói với Chung hội trưởng đừng đi tìm đường chết, đừng tìm cách đối phó cậu ta nữa, nếu khiến Lâm Mộc khó chịu, tính mạng của anh cũng sẽ bị đe dọa."  

 

Chung Hòa ngay lập tức hỏi: "Cho dù tôi không đối phó với cậu ta nữa, nhưng nếu cậu ta lại đe dọa tính mạng của tôi thì sao?"  

 

"Chung hội trưởng cứ yên tâm, tôi đã nói chuyện với Lâm Mộc, cậu ta đã nói chỉ cần anh không trả thù hay đe dọa những người xung quanh cậu ta, vậy thì cậu ta không đến tìm anh nữa." Phàm Thiệu nói.  

 

Sau đó ông ta cảnh cáo: “Nhưng nếu anh tiếp tục giở trò nữa thì tôi cũng không thể đảm bảo được.”  



Chung Hào nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm.

Advertisement
';
Advertisement