Một cú đấm nữa giáng thẳng vào mặt quán chủ, răng của quán chủ rơi xuống, ông ta nặng nề ngã xuống sàn võ đài.
Quán chủ ngã xuống đất, chỉ còn chút hơi thở.
“Quán chủ!”
Khi tất cả mọi người trong Tiên Hạc võ quán thấy vậy, trái tim của bọn họ đều thắt lại trong cổ họng.
Lâm Mộc nhảy đến, lập tức đứng ở trước mặt quán chủ, anh đứng lại, định đấm ông ta thêm một cái!
"Lâm Mộc, đừng! Đừng đánh nữa! Tôi chấp nhận xin thua!"
Quán chủ Tiên Hạc võ quán mở to mắt và kinh hãi hét lên khi Lâm Mộc chuẩn bị tấn công.
Ông ta cảm thấy sợ hãi trước cái chết, ông ta biết nếu Lâm Mộc tiếp tục đánh nũa, ông ta thật sự sẽ chết!
Trước cái chết, ông ta làm gì còn thời gian nghĩ đến mặt mũi nữa! Chỉ đành đầu hàng và thừa nhận thất bại trước Lâm Mộc mà thôi!
Khi cú đấm của anh chỉ còn cách mắt ông ta khoảng năm cm, nắm đấm bỗng dừng lại.
“Ông thừa nhận thất bại sao?” Lâm Mộc nhìn ông ta.
"Đúng! Ta ... Ta thừa nhận thất bại!" Quán chủ nhanh chóng gật đầu.
Lâm Mộc lắc đầu: "Quán chủ, kể từ thời điểm ông gọi thêm hai người trợ giúp, đây không còn là một trận đấu trên võ đài bình thường nữa."
“Cho nên, không có chuyện nhận thua!”
“Hôm nay, phải có một bên mất mạng thì trận chiến mới có thể kết thúc được!”
Lâm Mộc nói xong, trong đôi mắt đen bỗng nhiên tràn ngập sát ý!
Dựa vào tình hình hôm nay, nếu như anh không đột phá đến cảnh giới tu vi đỉnh phong, anh sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.
Một khi anh bị đánh bại, theo như những gì mà quán chủ Tiên Hạc võ quán đã nói, hôm nay ông ta nhất định sẽ lấy mạng anh.
Khi quán chủ nghe Lâm Mộc nói xong, toàn thân ông ta run lên.
“Tôi… tôi có thể dùng tiền để chuộc tội!” Giọng của quán chủ cũng run rẩy.
“Xin lỗi, hiện tại tôi chỉ muốn mạng của ông thôi!”
Lâm Mộc trầm giọng nói, anh giơ nắm đấm lên.
Lúc trước anh cũng đã nghĩ đến việc đánh bại quán chủ, sau đó bắt ông ta bồi thường bằng tiền.