“Hai chuyện này xảy ra vào thời điểm rất gần, cũng không phải là không thể.” Lâm Mộc lẩm bẩm nói.
Cho tới nay, Lâm Mộc chỉ mới tìm tới tận cửa để giao đấu qua với Vũ Thụy Giang, mắt anh ta cũng là màu đỏ, đúng là mạnh hơn người thường rất nhiều.
Nhưng Lâm Mộc giải quyết anh ta cũng rất nhẹ nhàng.
Còn đối với những người bình thường thì đó sẽ là một vấn đề lớn.
Hơn nữa khi bọn họ còn tỉnh táo thì vẫn còn có thể nói chuyện bình thường, nhưng một khi họ đã trở nên hung dữ thì sẽ vô cùng hung hãn và khát máu.
Lâm Mộc cũng không rõ, chẳng lẽ cả người và động vật mắt đỏ đều là cường đại như Vũ Thụy Giang sao?
Nếu là như vậy thì cũng đỡ phiền phức hơn.
Mười một giờ sáng.
Lâm Mộc lái xe đến lưng chừng núi Ngọa Long.
Xe chỉ có thể lái lên lưng chừng núi, chỉ có một con đường đá dẫn đến đạo quán thì không thể tiếp tục đi xe được nã.
“Mọi người xuống xe, chúng ta phải đi bộ lên núi.” Lâm Mộc nói.
Sau khi mọi người xuống xe, Lâm Mộc dẫn mọi người lên núi.
Bởi vì người thân, bạn bè của anh đều là người bình thường, nên cũng chỉ có thể đi với tốc độ của người bình thường.
"Gầm!"
Đi được khoảng nửa giờ, trong một bụi cây cây gần đó đột nhiên có động tĩnh.
Lâm Mộc nhìn về phía phát ra âm thanh, một con báo hoa mai đang chạy nhanh tới.
Cơ thể của nó lớn hơn những con báo mọi người nhìn thấy trong vườn thú.
"Cẩn thận!"
Lâm Mộc nhanh chóng kích hoạt nội lực, giơ tay vẫy vẫy, một chùm ánh sáng do nội lực ngưng tụ lập tức lao về phía con báo.
Bùm!
Quả cầu ánh sáng rơi xuống người con báo.
Trái với dự đoán của Lâm Mộc, chiêu này của anh không giết chết nó, nó chỉ lăn một vòng trên đất rồi lại tiếp tục lao về phía nhóm người.
“Không chết sao?” Lâm Mộc kinh ngạc.
Con vật này còn mạnh hơn Vũ Thụy Giang rất nhiều!
Lâm Mộc không kịp suy nghĩ, nhanh chóng mở bàn tay ra!
Lưu Quang Quyết!
Lưu Quang như ngàn mũi tên bắn về phía con báo.
Con báo ngay lập tức bị đâm chết, lênh láng máu chảy ra.
Chiêu này đã thành công giết chết được nó!
"Mau đi thôi!"
Lâm Mộc lập tức bảo mọi người tăng tốc.