Thông qua trận khảo nghiệm này, bọn họ cũng đã nhớ kỹ tên người mới 'Lâm Mộc' rồi!
Chỗ nghỉ.
Thẩm Trạch Thiên dưa Lâm Mộc vào phòng và đặt anh lên giường.
“Hãy ghỉ ngơi thật tốt.” Thẩm Trạch Thiên nhìn Lâm Mộc đang ngủ.
Anh ta không hề rời đi mà ở lại đây để canh giữ.
Dù sao thì cũng chính vì anh ta đã giới thiệu đạo sư cho Lâm Mộc nên Lâm Mộc mới thành ra như vậy.
Anh ngủ suốt một ngày một đêm.
…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Ngày hôm sau, buổi trưa.
Lâm Mộc mở mắt tỉnh dậy.
“Sư huynh.”
Lâm Mộc vừa mở mắt liền nhìn thấy Thẩm Trạch Thiên đang đứng ở bên giường.
“Sư đệ, rốt cuộc em cũng tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?” Nhìn thấy Lâm Mộc đã tỉnh, Thẩm Trạch Thiên lập tức hỏi.
“Không có chỗ nào cảm thấy không khỏe cả.” Lâm Mộc cười.
Anh không hề cảm thấy khó chịu.
Anh mơ hồ cảm giác được có thứ gì đó được đưa vào trong miệng anh, sau đó một cỗ đan dược truyền đến toàn thân, tẩm bổ cho cơ thể anh.
Hơn nữa nghỉ ngơi lâu như vậy, trạng thái của Lâm Mộc cũng đã hoàn toàn bình phục, không để lại di chứng gì.
“Đúng rồi, sư huynh, em đã ngủ bao lâu rồi? Còn có, em có kiên trì đủ hai mươi bốn giờ không?”
Lâm Mộc từ trên giường ngồi dậy, vội vàng hỏi.
Trong khoảng thời gian cuối cùng đó thì ý thức của anh rất mơ hồ, sau khi tỉnh lại thì anh cũng không rõ là mình đã kiên trì được bao lâu nữa.
"Không nhiều không ít, vừa đủ hai mươi bốn giờ! Sư đệ, em đã hoàn thành khhoar nghiệm và đã lập kỷ lục!" Thẩm Trạch Thiên cười nói.
Lâm Mộc thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe đã đủ hai mươi bốn giờ.
"Thật sao? Em còn lập kỷ lục sao?" Lâm Mộc vui mừng.
"Sư đệ, anh cũng hơi thắc mắc, làm sao mà em có thể chịu đựng suốt hai mươi bốn giờ vậy? Cho dù bây giờ anh vào đó và dùng nội lực chống đỡ thì anh cũng tuyệt đối không thể chống đỡ lâu như vậy." Thẩm Trạch Thiên thở dài.
Thông qua sự việc này, Thẩm Trạch Thiên cũng nhận ra rằng Lâm Mộc không hề đơn giản.
Quả nhiên, những người mà sư phụ nhìn trúng đều rất mạnh mẽ!
“Em dùng một ít kĩ thuật mà thôi.” Lâm Mộc cười giải thích.
Thẩm Trạch Thiên nói: "Dù là như thế nào đi nữa thì nỗi đau mà em phải chịu đựng là thật, có thể chịu đựng nỗi đau lâu như vậy chứng tỏ em cũng không phải là người đơn giản.”