Lâm Mộc phát hiện ra Lăng Hiên cũng đang luyện động tác cơ bản này, chắc chắn anh ta cũng mới bắt đầu dùng đao.
Hoàng hôn dần buông.
Lâm Mộc lau mồ hôi trên trán, ngồi bên tảng đá bên cạnh nghỉ ngơi.
Lăng Hiên cũng dừng luyện đao, bước tới ngồi cạnh Lâm Mộc.
“Đạo hữu Lăng Hiên, năm động tác Phách, Khảm, Lan, Trát, Mạt này, Đạo Sư của anh yêu cầu luyện bao nhiêu lần?” Lâm Mộc hỏi.
“Một vạn lần, anh thì sao?” Lăng Hiên nhìn Lâm Mộc hỏi.
“Cũng như anh, nhưng hồi nãy tôi quan sát thử thì thấy hình như anh chưa làm đủ số lần đã nhảy qua động tác tiếp theo rồi ấy nhỉ?” Lâm Mộc hồ nghi hỏi.
Lăng Hiên cười nói: “Đạo hữu Lâm Mộc, đừng có rập khuôn vậy chứ, tôi có thiên phú tốt thì luyện ba tới năm nghìn lần là đủ thành thạo rồi, mấy động tác này quá đơn giản, hà tất gì phải chăm chăm tập đủ một vạn lần? Nhiều hơn cũng chỉ lãng phí thời gian thôi mà!”
Lăng Hiên vỗ vai Lâm Mộc nói: “Anh cũng đừng có một mực nhắm tới con số một vạn, ai vào được liên minh cũng có thiên phú tốt cả, chắc chắn thiên phú của anh cũng không tồi, luyện mấy ngàn lần là ổn rồi, mấy động tác này đơn giản quá!”
“Đạo hữu Lăng Hiên, Đạo Sư yêu cầu chúng ta luyện đủ một vạn lần mỗi động tác, nếu làm không đủ sao về báo cáo hoàn thành nhiệm vụ được?” Lâm Mộc cười khổ.
“Anh nói đủ chẳng phải được rồi sao, đừng cứng nhắc như thế, làm việc gì cũng nên học cách biến báo [1].” Lăng Hiên cười nói.
[1]: Dựa theo tình hình khác nhau để thay đổi một cách vô nguyên tắc.
“Chắc chắn thiên phú của tôi không được như anh, cần cù bù khả năng mà, chỉ đành luyện tập nhiều hơn. ” Lâm Mộc cười đáp.
“Được, anh vui là được.” Lăng Hiên cười nói.
Sau đó anh ta đứng dậy nói: “Trời sắp tối rồi, về thôi, mai lại tới luyện tiếp, hôm nay luyện đao cả ngày mệt quá rồi!”
“Tôi luyện thêm một lát, Đạo hữu Lăng Hiên, anh về trước đi!” Lâm Mộc mỉm cười đáp.
“Được, vậy tôi đi trước, từ nay chúng ta là bạn bè rồi, có gì liên lạc qua Đồng hồ Liên minh hoặc điện thoại nhé. ” Lăng Hiên vỗ vai Lâm Mộc rồi rời đi.
Lâm Mộc lại đứng dậy bắt đầu luyện tập.