Còn mẹ anh nói: "Mộc Nhi, mẹ chỉ mong con có một công việc vững vàng, an toàn và đơn giản, thường trường nó giống như chiến trường vậy, mẹ không muốn cuối cùng con lại tàn tật như ba con."

 

“Con hiểu rồi.” Lâm Mộc chỉ cười gật đầu.

 

Đương nhiên là Lâm Mộc hiểu được rằng cha mẹ cũng vì muốn tốt cho anh thôi.

 

Nhưng điều này sẽ không làm thay đổi kế hoạch của Lâm Mộc, khi thời cơ đến, khi tập đoàn Thiên Nguyên phát triển, Lâm Mộc sẽ đưa bọn họ trở lại đỉnh vinh quang.

 

...

 

Thời gian trôi quá rất nhanh, hai ngày nữa lại trôi qua.

 

Suốt hai ngày nay, Bằng Gia và A Bính làm việc liên tục, còn Lâm Mộc lại hơi nhàn rỗi. Từ lúc thực hiện kế hoạch đến lúc mọi việc thành công sẽ mất mấy ngày, nên Lâm Mộc chỉ có thể từ từ chờ đợi.

 

Buổi tối, Lâm Mộc nhận được điện thoại của Trần Uyển Nhi.

 

"Không phải là mấy ngày trước tôi đã kìm hãm độc tố trong người cho cô rồi sao? Sao đột nhiên cô lại gọi cho tôi vậy?"

 

Lâm Mộc nghi ngờ bắt máy.

 

“Lâm Mộc, anh đang ở đâu vậy?” Giọng của Trần Uyển Nhi truyền ra từ trong điện thoại.

 

Lâm Mộc nghe giọng cô có gì đó không đúng lắm, anh vội trả lời lại.

 

“Tôi đang ở nhà, có chuyện gì sao?” Lâm Mộc hỏi.

 

“Tôi đang ở quán bar Kim Điển, đến uống rượu với tôi đi.” Trần Uyển Nhi nói.

 

“Uống rượu với cô sao?” Lâm Mộc giật mình.

 

Cô gà nhỏ này có bị sốt không vậy, từ trước đến nay đều từ chối anh, thế mà bây giờ lại mời anh đi uống rượu sao?

 

"Đến nhanh lên nhé!"

 

Trần Uyển Nhi bỏ lại câu nói này rồi cúp điện thoại.

 

“Chẳng lẽ cô ấy đang muốn lừa mình sao?” Lâm Mộc nghĩ thầm.

 

Lâm Mộc vẫn luôn cảm thấy trong bụng cô gà nhỏ này có chút nước hôi, rốt cuộc sao lại chủ động mời anh chứ, thật sự rất kỳ lạ.

 

Nhưng Lâm Mộc lại nghĩ bây giờ anh đã tu luyện được năm năm rồi nên còn sợ cô giở trò quỷ gì nữa chứ?

 

Nếu anh không đi, cô ấy sẽ thật sự cho rằng anh nhát gan, sau này khi đến kiềm hãm độc tố cho cô ấy, không phải cô ấy sẽ lại cười nhạo anh sao?

 

Cứ cho là cô ấy sẽ giở trò gì đi chăng nữa, lâm mộc cũng chỉ coi như tình cờ bắt gặp thôi.

 

Nghĩ đến đây Lâm Mộc vội vàng nói một tiếng với ba anh rồi chạy ra ngoài.

 

Nửa giờ sau, tới cửa quán bar Kim Điển, Lâm Mộc bước xuống taxi.

 

"Quán bar Kim Điển này cũng đã thay đổi rất nhiều rồi nhỉ."

 

Nhìn quán bar đã được sửa sang mới lại trước mặt, trong lòng anh có hơi tiếc nuối cho những thay đổi trong năm năm qua.

 

Lâm Mộc đã từng tới quán bar này không dưới mười lần.

 

Trong năm năm lâm mộc ở trên núi, thế giới bên ngoài đúng là đã thay đổi rất nhiều, dạo gần đây Lâm Mộc mới hiểu được những thứ mới mẻ như quay video.

 

Sau đó Lâm Mộc nhấc chân bước vào quán bar Kim Điển. Ngay khi anh vừa bước vào quán, âm nhạc ồn ào bùng nổ đã xuyên thẳng vào màng nhĩ của anh.

 

Lâm Mộc vốn đã quen với những nơi thanh bình yên tĩnh nên hiện tại có hơi không quen với nơi này.

 

"Trần Uyển Nhi, cô gà nhỏ này cũng không nói cho tôi biết cô đang ở đâu nữa chứ."

 

Lâm Mộc vừa nói vừa nhìn xung quanh quầy bar.

 

"Lâm Mộc!"

Advertisement
';
Advertisement