“Thủ lĩnh!” Đám Người biến dị tụ tập nơi này đều hành lễ với Người biến dị cao lớn.
Thủ lĩnh biến dị cất giọng nói khàn đặc kỳ quái: “Chắc mọi người đều nghe nói có một đám người rất lợi hại tiến vào Thành phố Bình Phụng, muốn dọn sạch Người biến dị chúng ta rồi chứ?”
“Giờ Thành phố Bình Phụng là thiên hạ của chúng ta, bọn chúng muốn cướp lại thành phố này thì tất phải trả giá đắt! Phải cho chúng thấy sự lợi hại của chúng ta!”
“Thấy sự lợi hại của chúng ta!” Đám Người biến dị phấn khích kêu gào như ma quỷ.
..
Trận chiến dọn sạch Người biến dị trong thành phố vẫn tiếp tục, đã là tám giờ tối, màn đêm buông xuống.
Ba người Lâm Mộc trở về sân bay, trước tiên giao nộp chiến lợi phẩm lên cấp trên.
Dù sao không gian trong nhẫn trữ vật của ba người cũng có hạn, lúc này đã đầy ắp rồi.
Liên minh sắp xếp nhân viên chuyên nhận và xử lý chiến lợi phẩm.
Còn thi thể Cô gái biến dị kia, đội Lâm Mộc đã chôn ở một cánh rừng ở ngoại ô thành phố.
Sau đó Mục nghị trưởng kêu Lâm Mộc cùng Thẩm Trạch Thiên và La Văn Thành qua chỗ ông cụ.
Trong một căn phòng ở sân bay.
“Mục nghị trưởng.” Ba người hành lễ với Mục nghị trưởng.