Lâm Mộc Báo Thù (Sự Trở Lại Của Cuồng Phong) - (FULL)

Lâm Mộc nói: “Thực ra hôm tôi trở về từ Ninh Đô đã biết Tôn Trình làm việc đó, vì hôm ấy anh ta gọi điện đe dọa tôi không được nhúng mũi vào.”

 

Trần Uyển Nhi ngồi thẳng dậy: “Gì cơ? Sao anh không nói cho tôi biết sớm hơn?”

 

“Cô không tin tưởng tôi, chỉ coi tôi là đồ công tử bột, là đồ lường gạt, khi ấy tôi nói ra cô sẽ tin sao.” Lâm Mộc cười khổ.

 

Trần Uyển Nhi bình tĩnh lại, cô nàng ngẫm nghĩ, hình như đúng là như vậy.

 

“Trần Uyển Nhi, không giấu gì cô, từ hôm đó đến nay, tôi đã bị ám sát hai lần, tôi không chắc có phải do Tôn Trình báo thù không, nhưng ít nhất có khả năng là anh ta.” Lâm Mộc nói.

 

Theo như Lâm Mộc nhìn nhận, anh bị ám sát hai lần, chỉ có hai khả năng, Tôn Trình là một trong số đó.

 

“Sao cơ?” Trần Uyển Nhi tròn mắt ngỡ ngàng.

 

“Cô không tin à? Vậy tôi cho cô xem vết thương bị súng bắn nhé.”

 

Lâm Mộc vén áo phông lên, lộ ra vết thương dữ tợn.

 

“Cái này...”

 

Trần Uyển Nhi nhìn thấy vết thương, hoảng sợ bụm miệng.

 

“Đây là vết thương do súng gây ra à? Vết thương lớn quá, là loại súng gì bắn vậy?”

 

“Có lẽ là súng bắn tỉa.” Lâm Mộc đáp.

 

“Vậy... anh không chết sao?” Đôi mắt xinh đẹp của cô nàng nhìn anh đăm đăm.

 

“Cô đúng là thiếu não, tôi chết rồi sao còn ngồi đây trò chuyện với cô được.” Lâm Mộc nghẹn họng.

 

“Nhưng súng bắn tỉa bắn trúng vùng bụng chẳng phải chỉ còn đường chết sao?” Dù Trần Uyển Nhi không hiểu nhiều về vũ khí, nhưng cô nàng đã từng nghe đến điều này.

 

“Người bình thường sẽ chết, nhưng tôi không phải người bình thường.” Lâm Mộc đáp.

 

“Nếu thực sự do Tôn Trình làm, vậy... vậy tôi làm liên lụy tới anh rồi, xin lỗi anh.” Trần Uyển Nhi tự trách nói.

 

“Trần Uyển Nhi, không nhìn ra cô cũng biết tự trách với xin lỗi cơ đấy.” Lâm Mộc cười nói.

 

“Anh còn cười được à?” Trần Uyển Nhi dẩu môi.

 

“Sao tôi không thể cười, cô xem tôi lạc quan như này, cô cũng nên lạc quan chút, cô phát hiện ra bộ mặt thật của anh ta sớm ngày nào tốt ngày ấy, đây là chuyện nên mừng, hà cớ gì phải uống rượu sầu, lẽ nào cô yêu anh ta sâu đậm quá ư?” Lâm Mộc nói.

 

“Không phải, chỉ là tôi hiếm khi thích một người, tin tưởng một người, mà lại bị chơi đùa, đàn ông đều như nhau, đều tham luyến sắc đẹp của phụ nữ mà thôi.” Trần Uyển Nhi nói rồi tiếp tục rót rượu.

 

“Lâm Mộc, anh ngây ra đó làm gì, tôi gọi anh tới là để uống rượu cùng tôi, tối nay anh mà không say thì đừng mong rời đi.” Trần Uyển Nhi vừa nói vừa rót đầy ly rượu cho Lâm Mộc.

 

“Tôi không say được, cho dù cô lấy cả bình rượu tới thì cũng chẳng thể chuốc say tôi.” Lâm Mộc cười nói.

 

Chỉ cần anh muốn, dùng nội lực là khiến rượu uống vào lập tức bốc hơi.

 

Với anh, uống rượu chẳng khác gì uống nước, riêng mùi vị là không giống thôi.

 

“Khoác lác! Tôi không tin có người uống không say, hôm nay tôi nhất định phải thử.” Trần Uyển Nhi nâng ly rượu lên.

 

“Được, tôi uống với cô.” Lâm Mộc cũng nâng ly, uống cùng cô nàng.

 

Hai người uống được một lúc, Trần Uyển Nhi càng say bí tỉ.

 

“Trần Uyển Nhi, cô uống quá nhiều rồi, không thể uống tiếp nữa.” Lâm Mộc giật cái ly trong tay cô nàng.

 

“Tôi, tôi kêu anh tới để uống rượu cùng mà, trả lại ly cho tôi.” Trần Uyển Nhi nói lè nhè rồi.

 

Vu Thụy Giang

 

Vừa dứt lời, tên thiếu gia Vu Thụy Giang ban nãy dẫn theo chừng 6-7 người, khí thế hùng hổ vây lấy quầy rượu.

Advertisement
';
Advertisement