Lâm Mộc Báo Thù (Sự Trở Lại Của Cuồng Phong) - (FULL)

 Cậu ta còn tưởng mình có thể tùy ý bắt chẹt Lâm Mộc, nào ngờ Lâm Mộc dám đánh cậu ta như vậy.  

 

“Còn dám la hét! Vẫn chưa rút ra bài học à, vậy tôi đánh cậu tới khi cậu hiểu chuyện mới thôi!” Lâm Mộc lại quăng tới một chai rượu rỗng.  

 

Choang.  

 

Chai rượu vỡ tan nơi lồng ngực Vu Thụy Giang.  

 

“Á á.” Vu Thụy Giang đau đớn hét lên.  

 

Những người khác thấy vậy thì không dám xông lên nữa.  

 

“Còn la hét nữa không?” Lâm Mộc cầm tiếp một chai rượu rỗng, hỏi cậu ta.  

 

Vu Thụy Giang nhìn thấy chai rượu trong tay Lâm Mộc, lời ra đến miệng đành nuốt trở lại, nhưng cậu ta tức đến bầm gan tím ruột.  

 

“Lâm Mộc, anh dám đánh Vu Thiếu! Lẽ nào anh không biết, tôi và Vu Thiếu muốn chỉnh anh đến thảm hại dễ như trở bàn tay hay sao?” Một tên thiếu gia khác mà Lâm Mộc quen biết chỉ tay vào anh cảnh cáo.  

 

Choang.  

 

Cậu ta vừa dứt lời thì bị một chai rượu rỗng khác nện vào đầu.  

 

Tên thiếu gia này bị đau gào lên thảm thiết, bưng đầu ngồi xổm.  

 

“Còn ai muốn nói nữa? Còn ai muốn động tay nữa?” Lâm Mộc lắc lư chai rượu rỗng trong tay, ánh mắt quét về phía đám thiếu gia còn lại.  

 

Mấy tên đó lắp ba lắp bắp không nói nên lời.  

 

Đám thiếu gia này đều theo Vu Thụy Giang lăn lộn, thân thế của họ còn không bằng Vu Thiếu, đến Vu Thiếu còn bị đánh cho tả tơi tan tác, bọn họ nhìn mà thấy hoang mang.  

 

“Nếu không còn gì để nói thì nhanh chóng đưa Vu Thụy Giang cút khỏi đây, ban nãy chỉ là chút dạy dỗ, nếu còn dám đến chọc giận tôi, tôi sẽ không khách sáo nữa đâu.” Lâm Mộc nói nhẹ bẫng.  

 

“Kẻ nào gây chuyện ở đây?” Một giọng quát mắng truyền tới.  

 

Lâm Mộc ngẩng đầu, một người đàn ông vạm vỡ dẫn theo 7 -8 tên đàn em hùng hổ lao đến.  

 

Vu Thụy Giang thấy người đàn ông vạm vỡ đến thì như vớ được cọng cỏ cứu mạng:  “Anh Phong, là tên kia! Tên kia đánh người! Anh xem anh ta đập rách đầu tôi rồi!” Vu Thụy Giang xông tới cầu cứu.  

 

“Vu Thiếu, người này có gốc gác gì, sao lại dám động tay động chân với cậu?” Anh Phong hỏi.  

 

“Anh ta là Lâm Mộc, là thiếu gia của tập đoàn Lâm Thị trước kia, nhưng giờ anh ta đã là tên thiếu gia bỏ đi, anh mau giúp tôi xử lý anh ta!” Vu Thụy Giang cuống quýt nói.  

 

“Vu Thụy Giang, xem ra cậu vẫn chưa no đòn nhỉ? Lâm Mộc vừa dứt lời, lại quăng chai rượu rỗng về phía Vu Thụy Giang.”  

 

Choang!  

 

“Á á.” Chai rượu vỡ tan trên người cậu ta lần nữa.  

 

“Anh Phong, anh xem, anh tới mà anh ta còn dám đánh người, anh ta vốn không coi anh ra gì! Vu Thụy Giang nhịn đau kêu khổ.”  

 

Anh Phong sa sầm mặt.  

 

“Lâm Mộc đúng không? Lá gan của mày cũng lớn ghê nhỉ, dám đánh người ngay trước mặt tao.” Người đàn ông vạm vỡ được gọi là Anh Phong đưa ánh mắt về phía Lâm Mộc, lừa giận cũng hiện rõ trên mặt.  

 

“Đánh nó!” Anh Phong dứt khoát ra lệnh. Anh ta đã biết Lâm Mộc chỉ là tên thiếu gia sa sút, đương nhiên không cần kiêng dè điều chi.  

 

Ngược lại Vu Thụy Giang là khách quen chỗ này, gia đình lại giàu có, dĩ nhiên anh ta sẽ bảo vệ Vu Thụy Giang.  

Advertisement
';
Advertisement