“Lâm Mộc, sao anh không đi tiếp, võ đài thi đấu của Linh Phách Cảnh sơ kỳ chúng ta ở bên trái mà.” Lăng Hiên quay đầu lại nhìn Lâm Mộc đầy hồ nghi.
“Đạo hữu Lăng Hiên, tôi báo danh tham gia thi đấu ở phân nhóm Linh Phách Cảnh trung kỳ.” Lâm Mộc giải thích.
“A! Anh tham gia phân nhóm Linh Phách Cảnh trung kỳ ư?” Lăng Hiên kinh ngạc quá đỗi. Anh ta vẫn luôn cho rằng Lâm Mộc cùng báo danh tham gia phân nhóm Linh Phách Cảnh sơ kỳ giống mình.
“Dạo trước tôi đã đột phá bình cảnh lên trung kỳ rồi.” Lâm Mộc nói.
“Sao... sao không tạm thời giậm chân ở Linh Phách Cảnh sơ kỳ thôi?” Lăng Hiên khó hiểu hỏi.
“Phần thưởng cho Linh Phách Cảnh trung kỳ phong phú hơn mà.” Lâm Mộc cười nói.
“Cái này... được, tôi qua võ đài bên trái trước nhé.” Lăng Hiên nói. Còn Lâm Mộc thì dừng chân ở võ đài trung tâm.
Tất cả Tu hành Giả dự thi phân nhóm Linh Phách Cảnh trung kỳ cũng lần lượt tập trung về đây.
Lâm Mộc nhanh chóng nhìn thấy vài bóng người quen thuộc.
Vị Nhị Gia Gia mà Lăng Hiên gọi ban nãy cũng tới võ đài trung gian.
Sau đó Lâm Mộc trông thấy Chưởng môn Tuyết Sơn Phái cũng tới đây.
Vừa trông thấy Lâm Mộc, Chưởng môn kinh ngạc không thôi.
“Cậu.... không ngờ cậu lại đạt tới Linh Phách Cảnh trung kỳ rồi!” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái không dám tin vào điều này.
Chưởng môn nhớ rõ, hồi đầu biết đến cái tên Lâm Mộc, anh chỉ mới có tu vi Linh Ý Cảnh sơ kỳ.
Khi ấy ông ta chẳng coi Lâm Mộc ra gì, còn nghĩ chỉ phái bừa một Trưởng lão đã có thể dễ dàng tiêu diệt anh.
Thậm chí ông cụ còn cho rằng, Lâm Mộc vào được liên minh là nhờ đi cửa sau, dựa vào mối quan hệ với Sư huynh của anh.
Chớp mắt, Lâm Mộc đã lên tới Linh Phách Cảnh trung kỳ ư? Chưởng môn Tuyết Sơn Phái chấn động trong lòng!
“Không sai, tôi thực sự đã đạt tới Linh Phách Cảnh trung kỳ!” Lâm Mộc cười nói.
Trước đây, Lâm Mộc cảm thấy Tuyết Sơn Phái chính là một ngọn núi cao vời vợi, là môn phái khó nhằn có Chưởng môn Linh Phách Cảnh.
Thậm chí khi môn phái này bắt Thẩm Tịch Dương đi, nếu không có Thẩm Trạch Thiên giúp đỡ, Lâm Mộc cũng không biết làm sao mới cứu được cô ấy.
Tuyết Sơn Phái từng là môn phái quá lớn mạnh trong mắt anh!
Mà bây giờ, chính anh đã đạt tới cùng một cảnh giới với Chưởng môn Tuyết Sơn Phái!
Dù không có Sư huynh giúp đỡ, Lâm Mộc cũng chẳng chút kiêng dè môn phái này nữa.
Trong lúc Lâm Mộc đang nói chuyện, một bóng người quen thuộc bước tới võ đài trung tâm.
Người đến là Cao Thạch.
“Lâm Mộc, cậu chạy tới phân nhóm Linh Phách Cảnh trung kỳ à?” Cao Thạch kinh ngạc hỏi.
“Sao nào? Không được hả?” Lâm Mộc bình tĩnh đáp.