Lâm Mộc lập tức bước lên, đồng thời chú ý xem đối thủ của mình là ai.
“Ồ! Chưởng môn Tuyết Sơn Phái!”
Nhìn thấy Lâm Mộc, Chưởng môn Tuyết Sơn Phái cũng khá ngạc nhiên.
“Chưởng môn Tuyết Sơn Phái, không ngờ trận đầu của tôi trong ngày hôm nay lại đụng trúng ông!” Lâm Mộc cười nói.
“Lâm Mộc, cuối cùng cũng có cơ hội đọ sức với cậu, tôi chờ ngày này lâu lắm rồi.”
Ánh mắt ông cụ chất chứa nỗi oán hận.
Từ khi Sư huynh hòa giải mâu thuẫn, Chưởng môn Tuyết Sơn Phái không còn gây rắc rối cho Lâm Mộc.
Nhưng anh cảm nhận được nỗi hận thù đong đầy trong mắt ông cụ.
Thậm chí có thể nói, ông cụ nhìn Lâm Mộc với đôi mắt hình viên đạn.
Chỉ vì Thẩm Trạch Thiên ra mặt hòa giải, Chưởng môn Tuyết Sơn Phái mới không thể ra tay trả thù.
“Thế à? Tôi cực kỳ mong đợi màn so tài của chúng ta!” Lâm Mộc nói rồi đi lên võ đài trung tâm.
Chưởng môn Tuyết Sơn Phái cũng nhanh chóng đi lên võ đài.
Bởi vì hôm nay mỗi phân nhóm tiến hành thi đấu riêng, cho nên mỗi trận đấu đều thu hút sự chú ý của tất cả những người trong Thượng Võ Các.
“Lâm Mộc kia mới gia nhập liên minh chưa lâu, còn Chưởng môn Tuyết Sơn Phái lại nhận được nguồn tài nguyên của cả môn phái, chẳng hay hai người đọ sức thì ai sẽ giành phần thắng nhỉ?”
“Tuyển thủ lọt top 10 đều không dễ chọc, Chưởng môn Tuyết Sơn Phái có thể thi đấu với Lâm Mộc, coi như chọn được đối thủ dễ đối phó rồi!”
Mọi người lại bắt đầu rỉ tai bàn tán.
Trên gác lửng lầu hai.
“Ồ, đến trận đấu của Lâm Mộc rồi, vừa hay có thể xem chút bản lĩnh của cậu ta.” Phó minh chủ Hồ nói.
Thành phố Lăng Dương.
Trông thấy Lâm Mộc trên đài, Vũ nghị trưởng ngồi thẳng lưng, nghiêm túc theo dõi màn hình.
Tổng bộ của Liên minh.
Lâm Mộc nhìn Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nói: “Tôi biết ông hận tôi, hôm nay chúng ta có thể thông qua trận đấu này giải quyết triệt để.”
Chưởng môn Tuyết Sơn Phái cười lạnh: “Giữa tôi và cậu chỉ có một người có thể tiến tiếp vào vòng trong, mà người đó, đương nhiên là tôi!”