Lâm Mộc Báo Thù (Sự Trở Lại Của Cuồng Phong) - (FULL)

Cường Thiếu thấy giám đốc và bảo vệ tới thì như vớ được cọng cỏ cứu mạng. 

“Giám đốc, mau, mau túm anh ta lại, hôm nay tôi nhất định phải giết anh ta.” Cường Thiếu run rẩy gào thét. 

“Chuyện đến nước này, anh còn dám già mồm!” 

Lâm Mộc sải bước xông tới, dứt khoát xách Cường Thiếu lên. 

“Ngô Cường, tôi thấy anh vẫn chưa no đòn đâu nhỉ?” Khí thế của Lâm Mộc vô cùng mạnh mẽ. 

“Lâm Mộc, sao anh dám? Anh đánh tôi thành ra thế này, ba tôi nhất định không tha cho anh! Cả nhà anh cũng phải chôn cùng với anh đấy!” Mặt Cường Thiếu cực kỳ dữ tợn. 

Giám đốc và đám bảo vệ của KTV thấy Cường Thiếu nằm trong tay Lâm Mộc thì không dám tùy tiện xông lên. 

“Mau, Mau đi thông báo cho ông chủ! Gọi điện cho Bằng Gia!” Giám đốc KTV khẩn thiết thúc giục. 

Cường Thiếu bị đánh tới tàn phế, rắc rối to rồi! 

Giám đốc KTV có thể dự đoán trước, trong cơn nóng giận Bằng Gia sẽ gây nên sóng gió gì ở Kim Châu. 

“Anh trai, giờ phải làm sao? Xin lỗi, là em gây họa lớn.” Lâm Lê tự trách mình, nước mắt rơi lã chã. 

Lâm Lê ngây thơ đến mấy cũng hiểu rõ, dây vào Bằng Gia sẽ phiền phức đến dường nào, nhà họ Lâm của cô giờ đây đâu còn năng lực gì. 

“Em gái đừng khóc, chuyện này hoàn toàn không thể trách em, em là nạn nhân, có anh trai ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu.” Lâm Mộc nhẹ giọng an ủi. 

A Bính cũng hoảng loạn: “Anh Mộc, chúng ta...tiếp theo chúng ta phải làm sao, hay là chúng ta giữ Cường Thiếu làm con tin rồi nhanh chóng đưa người nhà tháo chạy khỏi Kim Châu.” 

“Khỏi cần chạy, chuyện đến nước này, Bằng Gia nhất định sẽ tiến hành báo thù cho con trai ông ta, nếu vậy, chúng ta chủ động tìm Bằng Gia trước, con trai ông ta ức hiếp em gái anh, anh phải tìm đến tận nơi đòi công bằng.” Ánh mắt Lâm Mộc như đóng băng. 

Trong lòng anh đã có kế hoạch giải quyết. 

“Gì cơ? Chủ động đi...đi tìm Bằng Gia đòi cách xử lý?” 

A Bính và Lâm Lê quá đỗi kinh ngạc. 

Quá điên cuồng rồi nha! 

Cường Thiếu, đàn em của anh ta cùng giám đốc và bảo vệ càng cảm thấy tên nhóc Lâm Mộc này phát điên rồi! 

Bằng Gia chính là dân anh chị ở Kim Châu, ngay cả khi nhà họ Lâm ở thời điểm huy hoàng nhất, ba của Lâm Mộc cũng phải kiêng dè Bằng Gia vài phần. 

Theo lý mà nói, Lâm Mộc đánh con trai Bằng Gia đến tàn phế thì tháo chạy còn không kịp, thế mà anh lại muốn chủ động tìm đến tận cửa nhà người ta? 

Đùa cái kiểu gì vậy? 

“Đi thôi!” Lâm Mộc không nói gì thêm, chỉ xách Cường Thiếu đang bị thương bằng một tay rồi đi ra ngoài. 

Tuy A Bính và Lâm Lê lo lắng cách giải quyết này chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết. Nhưng chuyện đã đến nước này, Lâm Mộc cũng ra khỏi phòng bao rồi, họ chỉ đành theo gót anh thôi. 

“Cường Thiếu!” Giám đốc KTV và đám bảo vệ thấy Lâm Mộc bắt Cường Thiếu làm con tin thì không dám manh động, chỉ ngoan ngoãn nhường đường.... 

... 

Bờ sông Kim Châu, trong một biệt thự. 

Một người đàn ông trung niên, khuôn mặt dữ tợn, tay đeo chuỗi hạt Phật đang nhắm mắt dựa vào sô pha, cả người ông ta toát lên khí thế mạnh mẽ. 

Ông ta chính là Bằng Gia – Cường hào ác bá danh tiếng lẫy lừng ở Kim Châu. 

Có hai người đang đứng trước mặt Bằng Gia. 

“Bằng Gia, vị này có biệt hiệu là Hoa La Hán, là võ sĩ mà tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền để mời về, cậu ta từng giành chức vô địch quyền anh ngầm ở Đông Nam, võ thuật vô cùng lợi hại.” 

Sư Gia trung niên đeo gọng kính tròn của Bằng Gia đang giới thiệu người với ông ta. 

“Bằng Gia!” 

Hoa La Hán với thân hình cường tráng và giọng nói trầm khàn thực hiện động tác chào với Bằng Gia. 

“Quán quân giải quyền anh ngầm ở Đông Nam ư? Danh tiếng cũng ghê gớm lắm, có khi nào hữu danh vô thực không?” Bằng Gia chậm rãi hé mở đôi mắt, liếc Hoa La Hán một cái. 

“Bằng Gia nói vậy là nghi ngờ thực lực của Hoa La Hán tôi sao?” Dứt lời, Hoa La Hán bỗng nhiên giậm chân thật mạnh. 

“Rầm!” Gạch đá cẩm thạch dưới chân anh ta lập tức nứt vỡ thành nhiều miếng. 

“Tốt lắm! Quả nhiên đáng mặt quán quân!” 

Bằng Gia vẫn luôn điềm nhiên như không chợt vỗ tay tán thưởng. 

“Bằng Gia, có Hoa La Hán trợ uy, lần này nhất định có thể thắng được con chó già họ Lư.” Sư Gia vui mừng nói. 

“Sư Gia, anh đưa Hoa La Hán đi nghỉ ngơi đi, mấy ngày này nhớ đối đãi tử tế.” Bằng Gia dặn dò. 

Vừa dứt lời, di động trên bàn đã đổ chuông. 

Bằng Gia cầm điện thoại lên xem, là ông chủ KTV Chí Tôn gọi. 

“Chuyện gì thế?” Bằng Gia nói. 

“Bằng Gia, Cường Thiếu bị đánh rồi, hình như thương thế không nhẹ.” Đầu kia điện thoại truyền tới giọng nói vội vã 

“Cái gì!” 

“Kẻ ra tay là ai? Có bao nhiêu người? Ai lại to gan lớn mật thế, dám đánh con trai tôi ở đất Kim Châu này?” 

Bằng Gia lập tức đứng phắt dậy, mặt biến sắc. 

“Bằng Gia...Bọn chúng...bọn chúng có tổng cộng hai người.” Ông chủ KTV đáp. 

“Chỉ có hai người? Các ông làm cái gì để kiếm cơm thế? Cả đám bảo vệ KTV mà không xử lý được 2 người cỏn con sao?” Bằng Gia tức giận chửi mắng. 

“Bằng Gia, tên nhóc đó thân thủ không tồi, lúc bảo vệ của chúng tôi ập đến thì cậu ta đã bắt Cường Thiếu làm con tin, chúng tôi.. chúng tôi nào dám làm bừa, đúng rồi, kẻ đánh người là Lâm Mộc, hình như... là con trai của Lâm Đại Sơn. ” Ông chủ KTV toát mồ hôi lạnh. 

Trong mắt Bằng Gia dâng lên sát ý: “Con trai của Lâm Đại Sơn? Là tập đoàn Lâm Thị trước đây ư? To gan lắm! Giờ con trai tôi ở đâu? Cả tên Lâm Mộc kia nữa?” 

“Bằng Gia, Lâm Mộc dẫn theo Cường Thiếu tìm đến tận nhà ông rồi.” 

“Đến tìm tôi?” Bằng Gia kinh ngạc, đánh con trai ông ta xong không lo chạy trốn lại tìm tới tận cửa ư? 

Không thể nào! 

Suy nghĩ đầu tiên của Bằng Gia là không tin vào khả năng đó. 

“Bằng Gia, sau khi tên đó dẫn Cường Thiếu rời khỏi KTV, tôi sai người bám theo xe. Cậu ta.. giờ cậu ta đang đi về phía biệt thự bên sông của ông, gần đến nơi rồi.” 

“Tôi biết rồi, dặn dò đám thuộc hạ của ông phải canh chừng sít sao, nếu cậu ta chạy ra ngoại thành thì lập tức báo cho tôi!” Bằng Gia ra lệnh. 

“Vâng vâng vâng!” Điện thoại truyền tới giọng nói hèn mọn. 

Cúp điện thoại xong. 

“Dám tới tìm tôi? Thằng nhóc này nghĩ cái gì thế!” Ánh mắt Bằng Gia rét lạnh. 

Chuyện này quá kỳ quặc, ông ta vẫn không tin, thằng nhóc này đánh con trai ông ta xong lại dám đến tận hang cọp, có khác nào tự chui đầu vào rọ? 

Bằng Gia lập tức ngẩng đầu ra lệnh: “Sư Gia, sắp xếp vài anh em ‘đón’ người ở cổng, một khi thằng nhóc Lâm Mộc xuất hiện, phải bắt nó ngay! Nếu nó muốn tự đâm đầu vào chỗ chết, tôi sẽ cho nó được toại nguyện.” 

“Được được! Tôi đi sắp xếp ngay đây!” 

Sư Gia cuống quýt thi hành mệnh lệnh. 

Cổng biệt thự. 

Cổng biệt thự có hơn hai chục kẻ thân hình vạm vỡ vận đồ vest đang xếp hàng. 

Chiếc Audi A6 do A Bính điều khiển dừng ở cửa, những người này lập tức lao lên và bao vây chiếc Audi A6 

“Anh ơi!” Lâm Lê siết chặt cánh tay Lâm Mộc, cô ấy chưa bao giờ thấy cảnh tượng như này, đương nhiên vô cùng khiếp sợ. 

“Anh Mộc.” A Bính cũng hoảng loạn. 

“Hai đứa đừng lo, có anh ở đây!” Lâm Mộc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, điềm nhiên như không. 

Nếu là 5 năm trước, Lâm Mộc chắc chắn sẽ hoảng loạn trước cảnh tượng này. 

Nhưng giờ thì không.

Advertisement
';
Advertisement