“Được, tôi nhận!” Lâm Mộc đồng ý.
Hoàn thành nhiệm vụ, chẳng những có tiền thưởng, còn có thể đổi Liên minh tệ từ số lượng Thể biến dị tiêu diệt được. Đúng là một công đôi việc mà.
Mục nghị trưởng gật đầu: “Được, vậy tôi đẩy nhiệm vụ này cho cậu từ danh sách nhiệm vụ của liên minh, cậu tiếp nhận trên Di động Liên minh, sau đó sẽ có máy bay chuyên dụng đưa cậu tới Giang Nam.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lâm Mộc gật đầu đồng ý, tiếp đó anh tiếp nhận nhiệm vụ trên Di động Liên minh.
Rời khỏi biệt thự Mục nghị trưởng, Lâm Mộc lập tức tới sân bay quân sự của Tổng bộ của Liên minh.
Khi anh tới nơi, máy bay đã chờ sẵn.
Vì lần này chỉ có mình Lâm Mộc thi hành nhiệm vụ, cho nên liên minh chỉ sắp xếp máy bay chiến đấu.
Anh ngồi máy bay đến thẳng Ninh Đô.
Trong một tòa nhà thuộc Chi nhánh của liên minh tại Giang Nam.
Sau khi sáu Thành phố an toàn được xây dựng, nơi này cũng mở ra sáu Chi nhánh Liên minh.
Có điều, các chi nhánh này có nhiều điểm khác biệt với Chi nhánh Liên minh ở Thành phố Thân Giang khi trước.
Người quản lý sáu Chi nhánh Liên minh hiện nay là Nghị Trưởng, nhiệm vụ của chi nhánh chính là đảm bảo an toàn cho người dân nơi đây.
Nghị Trưởng trấn giữ Chi nhánh liên minh Ninh Đô là Lưu nghị trưởng.
“Xin chào Lưu nghị trưởng,” Lâm Mộc hành lễ.
“Lâm Mộc, trận so tài hôm nay của cậu, tôi đã trực tiếp quan sát. Cậu mới gia nhập Liên minh Tu Hành Giả gần đây mà đã đến trình độ này, quả thật rất lợi hại.” – Lưu nghị trưởng nở nụ cười, khen ngợi.
“Lưu nghị trưởng quá khen, không biết nhiệm vụ bảo vệ đoàn xe vận chuyển lương thực lần này, chúng ta sẽ tiến hành khi nào?” – Lâm Mộc hỏi.
“Chúng tôi vẫn đang bố trí, nhiệm vụ của cậu không chỉ đơn thuần là dọn sạch những sinh vật biến dị ở gần đoàn xe vận chuyển lương thực mà quan trọng hơn hết là phải hộ tống đoàn xe di chuyển vào Ninh Đô an toàn.” – Lưu nghị trưởng nói.
“Tôi đã hiểu.” – Lâm Mộc gật đầu.
“Kho lương thực cách Ninh Đô không quá xa, chỉ cần khoảng một giờ đi xe, đến lúc đó tôi sẽ an bài thêm mấy tu sĩ sẽ tới, trợ giúp cậu bảo vệ xe vận chuyển lương thực.” – Lưu nghị trưởng nói.
Lưu nghị trưởng tiếp tục nói: “Đoàn xe chở lương thực vẫn còn đang sắp xếp, hai ngày nữa là có thể xuất phát. Hai ngày tới tôi sẽ thu xếp chỗ ở cho cậu ở trong thành phố để nghỉ ngơi.”
“Lưu nghị trưởng không cần an bài chỗ ở, cha mẹ tôi cũng sống bên trong thành phố Ninh Đô.” – Lâm Mộc mỉm cười nói.