Lâm Mộc gật đầu.  

 

Anh ta hướng Lâm Mộc nói: “Tôi thật sự rất hâm mộ những người tu hành như anh.”  

 

Lâm Mộc mỉm cười nói: “Hiện ở trong thành phố chẳng phải có rất nhiều võ quán được mở sao? Các cậu cũng thể tới xem thử thế nào, biết đâu có thể gia nhập vào giới tu hành.”  

 

Người đàn ông trẻ tuổi xúc động nói: “Chúng tôi, ai cũng muốn trở thành người tu hành cả, chỉ cần có thể trở thành tu sĩ là có thể được phân cho một phòng đơn, không cần cùng một đống người chen chúc trong cái chỗ nhỏ xíu này.”  

 

“Bên cạnh đó, địa vị của người tu hành hiện nay rất cao, ai cũng kính trọng họ.”  

 

“Chỉ là việc thông qua sàng lọc của các võ quán thật sự rất khó khăn.”  

 

Lâm Mộc ngẩn ra, không ngờ người tu hành bây giờ lại được nhiều ưu ái đến vậy?  

 

Cũng đúng thôi, nhờ như vậy mà số người muốn gia nhập vào giới tu hành sẽ nhiều hơn, đây là điều tốt.  

 

Sau khi rời khỏi tiểu khu, Lâm Mộc liền gọi điện thoại cho ba mẹ của mình, thông báo với họ anh đã trở về Ninh Đô, chuẩn bị tới thăm họ.  

 

Hiện nay cuộc sống của tất cả mọi người đều rất khó khăn không biết tình hình của ba mẹ thế nào?  

 

Bên trong tiểu khu anh đã đến gần một căn nhà được đặt tên là “Hoa Viên Giai Uyển”, ba mẹ của anh đang sống ở đây.  

 

Khu đất trống bên trong tiểu khu cũng xây dựng rất nhiều gian phòng tạm bợ, vô cùng chật chội.  

 

Lâm Mộc đi lên lầu năm, gõ cửa căn nhà thứ hai, chỉ một lát sau, cửa mở ra, em gái liền nhào vào lòng Lâm Mộc.  

 

“Anh!”  

 

Sau khi thấy Lâm Mộc, em gái anh cực kỳ kích động, vội vàng kéo anh vào trong nhà.  

 

Bây giờ ở Ninh Đô có thể sống trong ngôi nhà của riêng mình là chuyện khiến người khác cực kỳ hâm mộ.  

 

“Mộc à!”  

 

Ba mẹ Lâm Mộc thấy anh về thì cao hứng không thôi.  

 

“Ba, mẹ khoảng thời gian này sức khỏe hai người thế nào?”  



“Lâm Mộc, còn không cần lo lắng, chúng ta hết thảy đều tốt, Mai tổng rất chiếu cố ba mẹ.” – Lâm Đại Sơn nói. 

Advertisement
';
Advertisement