Lâm Mộc chế nhạo: "Nực cười! Bản thân ông là người đi đầu đến cướp bóc của Mai tổng, trên bất chính thì dưới mới loạn, sao ông lại dám nói không liên quan gì đến võ đường của ông cả?"
Hiện trường vang lên những tiếng thì thầm bàn tán.
Lâm Mộc nói: "Tôi hiện tại có ba yêu cầu. Trước tiên, ông phải cúi đầu xin lỗi Mai tổng, từ giờ Mai tổng ở Ninh Đô, nếu có chuyện gì, tôi sẽ hỏi chuyện Thanh Thương võ quán."
"Thứ hai, tìm những học viên chặn đường, cướp tiền đó và đuổi học!"
"Thứ ba, Thanh Thương võ quán sẽ đóng cửa để chấn chỉnh từ bây giờ, các học viên sẽ được dạy dỗ lại cách cư xử, một tháng sau sẽ mở lại.”
Lâm Mộc đưa ra ba yêu cầu liên tiếp.
Khi Ngô trưởng lão nghe thấy ba yêu cầu này, vẻ mặt của ông ta thay đổi một cách rõ rệt.
Đặc biệt là yêu cầu đóng cửa thứ ba!
Ngô trưởng lão tức giận nói: "Lâm Mộc, cậu có đi xa quá không? Thanh Thương võ quán của tôi tại sao phải vì cậu mà đóng cửa không? Cậu nghĩ cậu là minh chủ của liên minh sao? Nếu Minh chủ lên tiếng thì tôi không nói làm gì, nhưng một mình cậu thì chưa có thực lực lớn như vậy đâu!"
"Chỉ vì cậu đang ở trung kỳ Linh Phách Cảnh cho nên tôi mới cho cậu một ít thể diện, nhưng điều này không có nghĩa là Thanh Thương phái chúng tôi dễ bắt nạt đâu! Chưởng môn chúng tôi hiện lại đang là đỉnh phong Linh Phách Cảnh, Thanh Thương phái hiện tại đang có hai cường giả ở cảnh giới Linh Phách Cảnh Đấy!"
"Thanh Thương phái không phải là một quả hồng mềm!”
Ngô trưởng lão thay đổi thái độ trước đây, giọng điệu cũng trở nên cực kỳ sắc bén.
Lâm Mộc nhìn ông ta: "Ý là, ông không đồng ý ba yêu cầu mà tôi đưa ra, đúng không?"
"Đúng vậy, tôi không đồng ý! Tôi muốn xem cậu có thể làm gì!" Ngô trưởng lão không do dự đáp lại.
Ngô trưởng lão biết Lâm Mộc đến võ quán là vì việc riêng, không phải do liên minh cử đến.
Nếu Lâm Mộc thật sự dám làm gì ông ta và võ quán, thì chính bản thân Lâm Mộc sẽ trở thành kẻ địch của Thanh Thương phái.
Lâm Mộc đang ở trung kỳ Linh Phách Cảnh thì sao chứ? Chưởng môn Thanh Thương phái hiện tại đang là đỉnh phong Linh Phách Cảnh!
Mọi người có mặt tại hiện trường đều cảm thấy nồng nặc mùi thuốc súng.
“E rằng hôm nay sẽ khó có thể hoà bình được rồi.”
“Hai bên giờ đang đối đầu trực tiếp với nhau, không biết tiếp theo sẽ ra sao.”
“Tuy rằng Lâm Mộc là một thành viên của liên minh nhưng anh ta lại đến Thanh Thương phái với tư cách cá nhân, sợ là một mình khó có thể đấu lại với cả Thanh Thương phái được.”
Những lời bàn tán vẫn tiếp tục, mọi người thậm chí còn tò mò hơn lúc đầu.
Ánh mắt Lâm Mộc như đóng băng: “Tôi mới ở Ninh Đô một ngày mà đã thấy hai chuyện xấu do Thanh Thương võ quán các người làm, không rõ Võ Quán các người còn có bao nhiêu chuyện dơ bẩn nữa đấy!”