“Tức là cậu không đồng ý với lựa chọn này đúng chứ? Thế thì lựa chọn thứ hai là, Thanh Thương Phái khai chiến với cậu!” Giọng nói của Chưởng môn tràn đầy sát khí.
“Muốn giao chiến hả? Tôi chơi đến cùng, tôi còn muốn xin chỉ dạy xem Chưởng môn Thanh Thương Phái có thực lực thế nào đây!” Lâm Mộc không hề nhượng bộ.
Linh Phách Cảnh đỉnh phong chứ gì?
Nếu Lâm Mộc không đổi Bồi Nguyên Đan cho Sư huynh, bây giờ anh cũng có thể đạt tới Linh Phách Cảnh đỉnh phong!
Trong trường hợp cùng cảnh giới, anh hoàn toàn tự tin đánh bại ông cụ.
Dù thực tế hiện giờ anh chỉ là Linh Phách Cảnh trung kỳ thì cũng vẫn tự tin có thể giao chiến cùng Chưởng môn Thanh Thương Phái.
Hai bên giương cung bạt kiếm, không khí nồng nặc mùi thuốc súng.
Lưu nghị trưởng lập tức khoát tay: “Hai người đừng tranh cãi nữa, tôi đưa ra cách giải quyết nhé!”
Chưởng môn Thanh Thương Phái nói: “Lưu nghị trưởng, trước khi ông đưa ra cách giải quyết của mình, tôi muốn nói một câu, đây là ân oán cá nhân của Thanh Thương Phái và Lâm Mộc, nếu chỉ vì Lâm Mộc là thành viên của liên minh mà thiên vị cậu ta thì các môn phái ẩn dật khác sẽ đánh giá liên minh thế nào?”
“Tôi chỉ dùng thân phận Nghị Trưởng của mình ra hòa giải thôi!” Lưu nghị trưởng nhìn Lâm Mộc nói tiếp: “Lâm Mộc, cậu có ý kiến gì với Thanh Thương Phái thì có thể phản ánh lại với chi nhánh liên minh, dù sao cậu cũng đập phá Võ Quán của họ rồi, bây giờ cậu đền cho họ một vạn Liên minh tệ coi như chi phí xây dựng lại Võ Quán, nếu cậu đồng ý khai chiến với Thanh Thương Phái thật thì rắc rối không nhỏ đâu!”
Lưu nghị trưởng nhìn Chưởng môn Thanh Thương Phái nói: “Tuy Lâm Mộc đập phá Thanh Thương võ quán, nhưng dẫu sao thì Võ Quán ông cũng có chỗ làm không đúng, giờ để Lâm Mộc bù cho ông một vạn Liên minh tệ, ông cũng đừng yêu cầu công khai xin lỗi gì nữa, chuyện này cứ giải quyết như vậy rồi chấm dứt hoàn toàn, thế nào?”
Lâm Mộc một mực từ chối: “Xin lỗi Lưu nghị trưởng, tôi không thể đồng ý! Thanh Thương Phái bắt chẹt bạn bè của tôi, tôi chỉ đập phá Võ Quán của họ đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi, bây giờ kêu tôi bồi thường tổn thất ư? Đương nhiên không thể nào!”
“Lâm Mộc, nếu cậu đã không đồng ý thì chúng ta chỉ có cách khai chiến thôi! Chiều nay tôi chờ cậu ở cổng Thanh Thương võ quán! Nếu cậu không tới thì tôi sẽ đến tận cửa tìm người!”
Sau khi quăng lại lời đe dọa, Chưởng môn Thanh Thương Phái nhanh chóng rời đi.
Thay vì lựa chọn đánh ngay bây giờ, ông cụ lại hẹn công khai giao chiến ở cổng Thanh Thương võ quán, chỉ vì một lẽ, muốn lấy lại thanh danh đã mất đi của Thanh Thương Phái!
Sau khi Chưởng môn Thanh Thương Phái rời đi.
Lưu nghị trưởng nói: “Lâm Mộc, khi trước cậu đoạt giải quán quân nhận được hai mươi vạn Liên minh tệ tiền thưởng, rõ ràng cậu đâu có thiếu một vạn này. Đền bù một vạn Liên minh tệ để dẹp yên mâu thuẫn này cũng đâu phải chuyện xấu với cậu, dẫu sao cậu cũng đập tan tành Võ Quán của người ta mà! ”
“Xin lỗi Lưu nghị trưởng, tôi không thể mềm lòng trước loại chuyện như này! Đây đâu chỉ là vấn đề tiền bạc, còn là danh dự của con người! .” Lâm Mộc kiên quyết nói.
Anh nói tiếp: “Đập phá Thanh Thương võ quán là hành vi cá nhân của tôi, nếu ông cụ kia muốn khai chiến thì cứ để tôi ứng chiến là được!”
“Lưu nghị trưởng, tôi xin phép đi trước!”
Dứt lời, Lâm Mộc dứt khoát rời đi.
Đánh với Linh Phách Cảnh đỉnh phong?