Thẩm Trạch Thiên nói tiếp: “Đúng rồi, nghe nói mai cậu đi chấp hành nhiệm vụ, có cần giúp đỡ gì không? ”
“Không cần đâu Sư huynh!” Lâm Mộc mỉm cười đáp.
“Được, vậy anh và Lão La về Tổng bộ của Liên minh trước nhé, cậu ở bên ngoài nhớ cẩn thận.”
Thẩm Trạch Thiên nói rồi mở cửa xe toan bước xuống.
“Sư huynh, chúc anh thuận lợi tiến lên Kết Đan Cảnh!” Lâm Mộc cười nói.
Bồi Nguyên Đan chỉ giúp tăng xác suất đột phá bình cảnh thành công, nhưng không thể đảm bảo 100% .
Đương nhiên Lâm Mộc hi vọng Sư huynh có thể lên Kết Đan Cảnh.
“Ha ha, hi vọng lần sau chúng ta gặp lại, anh đã là Tu hành Giả Kết Đan Cảnh!” Thẩm Trạch Thiên nói.
Một khi lên cảnh giới Kết Đan thì khoảng trời mới sẽ mở ra.
Đồng thời thân phận ở liên minh sẽ được nâng từ Thanh tra viên lên Nghị Trưởng!
Nghị Trưởng là lực lượng quan trọng trong liên minh, được nhận nguồn tài nguyên, lợi ích phong phú hơn. Hơn nữa, địa vị của Thanh tra viên chẳng thể so được với Nghị Trưởng.
Sau khi Sư huynh và La Văn Thành rời đi, đám A Bính lại ngồi vào xe.
“Mai Tổng, chuyện lần này lan truyền ồn ào xôn xao, sau này ở Ninh Đô khẳng định không ai dám gây phiền phức cho ông nữa, nhưng tôi vẫn có một chuyện muốn dặn dò ông. ” Lâm Mộc nghiêm túc nói.
“Lâm cao nhân, cậu cứ nói đi! Chỉ cần tôi làm được thì quyết không nói hai lời!” Mai Tổng cười nói.
“Ông biết đấy, bây giờ thời buổi loạn lạc, ai cũng chẳng dễ dàng gì, ông cố gắng quyên góp phần lớn lợi nhuận từ việc kinh doanh của mình ở Ninh Đô cho những người cần giúp đỡ nhé. ” Lâm Mộc nói.
“Lâm cao nhân, tôi nhất định làm theo lời dặn dò của cậu!” Mai Tổng lập tức đồng ý.
...
8h sáng ngày hôm sau.
Lâm Mộc đến văn phòng của Lưu nghị trưởng tại Chi nhánh liên minh thành phố Ninh Đô.
Hôm nay là ngày anh chấp hành nhiệm vụ.
“Chào Lưu nghị trưởng!” Lâm Mộc hành lễ.
“Lâm Mộc, cậu lợi hại lắm, tu vi Linh Phách Cảnh trung kỳ mà vẫn khiến Chưởng môn Thanh Thương Phái phải thua cuộc, thảo nào hôm qua cậu chẳng chút kiêng dè trước sự uy hiếp của ông cụ.” Lưu nghị trưởng cười nói.
“Lưu nghị trưởng quá khen rồi.” Lâm Mộc chỉ trả lời bâng quơ một câu.
“Lâm Mộc, đây là Bản đồ lộ trình của nhiệm vụ lần này!” Lưu nghị trưởng lật một tấm bản đồ trên bàn.
“Đây chính là vị trí kho lương!” Lưu nghị trưởng chỉ tay vào một vị trí được khoanh tròn.
Sau đó ông cụ lại chỉ tay vào một tuyến đường màu đỏ, nói: “Đây là con đường vận chuyển lương thực, cậu hãy đi con đường này tới kho lương, đồng thời dọn dẹp và kiểm kê Thể biến dị trên đường, nếu có tình hình đặc biệt thì lập tức báo lên cho tôi.”
“Được, tôi hiểu rồi.” Lâm Mộc lấy tấm bản đồ trên bàn.