Âm thanh chói tai trong cấm khu đột nhiên biến mất.
Lâm Mộc mở choàng hai mắt.
“Màn giao chiến đáng sợ quá!” Đây chắc chắn là cuộc đại chiến có một không hai, hoàn cảnh xung quanh cũng hoàn toàn thay đổi vì trận chiến này.
Lâm Mộc có thể khẳng định chắc chắn, âm thanh chói tai vang vọng suốt từ đầu tới giờ chính là tiếng binh khí từ màn giao đấu tái hiện lại của hai cường giả vừa rồi.
Lý do vì sao âm thanh giáo mác va chạm có thể lưu lại, đồng thời vang vọng mãi nơi này, anh không thể giải thích được.
“Thật chẳng ngờ chỉ nghe âm thanh chói tai này mà mình có thể bị thương tới mức thổ huyết.” Lâm Mộc lau vết máu trên khóe môi, chắc lưỡi hít hà.
Lúc này Lâm Mộc cảm thấy linh hồn cũng đau đớn không thôi, đầu óc khó chịu vô cùng.
Sau một hồi tĩnh lặng, âm thanh chói tai lại vang vọng.
“Lại vang nữa!” Sắc mặt Lâm Mộc dần thay đổi.
Anh vừa mới chấn động tới độ tổn thương linh hồn. Với tình trạng cơ thể bây giờ, thứ âm thanh này có thể khiến anh bị thương nặng hơn.
Linh hồn và ý chí khó lòng chịu đựng tiếp kiểu giày vò này, rõ ràng anh không còn thích hợp nán lại cấm khu.
“Không thể nóng ruột rời đi, mình phải tìm địa điểm kia đã!” Ánh mắt Lâm Mộc lóe lên vẻ kiên định,
Lâm Mộc hạ quyết tâm, sau đó cố gắng chống chọi với âm thanh giáo mác như muốn hút mất linh hồn kia, nhanh chóng chạy lên phía trước.
Sau một chốc, anh bước tới một vị trí trước vách đá.
“Chính là nơi này, quả nhiên có vết tích của thanh đao!” Lâm Mộc quan sát vết tích sâu không thấy đáy mà thanh đao để lại.
Từ cảnh tượng hiện ra trong đầu ban nãy, Lâm Mộc biết rõ đây chính là dấu vết mà thanh đao lưu lại sau khi bị đánh bay đi rồi cắm ngập vào trong vách đá.
Vết tích này hoàn toàn trùng khớp với cảnh tượng anh nhìn thấy!
“Có điều không biết thanh đao còn trong này không!” Lâm Mộc vừa mong chờ vừa hồi hộp.
Anh tò mò không biết liệu thanh đao còn lưu lại trong núi hay không.
Đây chính là lý do Lâm Mộc không rời đi ngay mà cố gắng chống chọi trong tình trạng linh hồn bị thương tổn để chạy tới đây!
Lâm Mộc lấy Thất Tinh Đao ra, lưu chuyển nội lực chém về phía vết tích sâu không thấy đáy kia.
Choang!
Mảnh đá vụn bắn tung tóe, vết tích cũ bị chém tạo nên một lối vào.
Lâm Mộc dứt khoát chui vào lối đi, tiếp tục đào.