Lâm Mộc Báo Thù (Sự Trở Lại Của Cuồng Phong) - (FULL)

 Hiện giờ anh cũng không thể ra tay với anh ta, dù sao hiện tại tinh thần của Lâm Mộc đang bị thương, trạng thái cũng không tốt lắm.  

 

“Người anh em Lâm Mộc, chuyện này tôi có thể làm chứng cho cậu.” Lăng Hiên vỗ ngực nói.  

 

Ở trong Liên minh, Lăng Hiên có Mục nghị trưởng làm chỗ dựa cho nên anh ta đương nhiên sẽ chẳng thèm e ngại đám người Cao Thạch và Thanh tra Lỗ kia.  

 

“Được.” Lâm Mộc cười gật đầu.  

 

Lúc này ánh mắt Liễu Vô Song rơi trên người Lâm Mộc.  

 

“Lâm Mộc, nếu cậu đã vào bên trong thăm dò hai tiếng đồng hồ vậy thì chắc hẳn cũng đã rõ ràng tình huống bên trong rồi, cậu không ngại nói cho chúng tôi cùng nghe xem rốt cuộc bê trong có thứ gì chứ?” Liễu Vô Song hỏi.  

 

Nếu Lâm Mộc đã trở về an toàn, Liễu Vô Song đương nhiên rất tò mò về tình hình bên trong.  

 

“Đội trưởng Liễu, nếu như anh muốn biết vậy thì tự mình đi vào tra xét đi.” Lâm Mộc hời hợt nói.  

 

Anh mạo hiểm tính mạng đi vào thăm dò, người ta hỏi một câu là muốn biết tình hình bên trong như thế nào, dựa vào đâu chứ?  

 

“Cậu…”  

 

Sắc mặt Liễu Vô Song hơi đổi.  

 

Anh ta cho rằng dựa vào cái tên “Liễu Vô Song” của mình thì Lâm Mộc hẳn là sẽ nể mặt anh ta, sẽ nói cho anh ta biết.  

 

Thế nhưng không nghĩ tới, Lâm Mộc lại chẳng nể mặt anh ta.  

 

Thật ra không riêng gì Liễu Vô Song, đám Cao Thạch, Thanh tra Lỗ và nhứng người có mặt ở hiện trường ai cũng đều vô cùng tò mò.  

 

Chỉ là đa phần trong lòng mọi người đều tự hiểu đây là thành quả do Lâm Mộc mạo hiểm tính mạng thăm dò được, không dễ dàng nói cho người khác là điều tất lẽ dĩ ngẫu.  

 

Bọn họ không dám xông vào cấm địa, không có tư cách biết tình hình bên trong là chuyện bình thường.  

 

Sau đó Lâm Mộc quyết định ở chỗ này nghiên cứu đao pháp.  

 

Những hình ảnh xuất hiện trong đầu khi trước Lâm Mộc đã nhớ kĩ rồi, bây giờ được dịp từ từ hồi tưởng lạ, từ từ học tập, tham ngộ.  

 

Mọi người xung quanh cũng lại một lần nữa tiến vào trạng thái tham ngộ.  

 

Dưới tình huống như vậy, thời gian cũng lặng lẽ trôi qua.  

 

Rất nhanh đã trôi qua năm này.  

 

Lúc này ở Đoạn Đầu Nhai chỉ còn lại có năm người, những người khác đều đã lục tục rời đi vào hai ngày trước.  

 

Dù sao lần thăm dò di tích này cũng chỉ có tổng cộng bảy ngày, ngoại trừ việc ngồi nơi này tham ngộ, mọi người đương nhiên cũng muốn đi thăm dò những chỗ khác của Lạc Thần Cốc xem xem có tìm được cơ duyên hoặc là ăn hôi được cái gì hay không.  

 

Lăng Hiên mở miệng nói: “Người anh em Lâm Mộc, chỉ còn hai ngày nữa là đến thời gian kết thúc lần thăm dò di tích này rồi, hay là chúng ta đến những chỗ khác của Lạc Thần Cốc thăm dò một phen đi, vậy mới không uổng công đi chuyến này.”  

 

“Ừm.” Lâm Mộc gật đầu.  

 

Tuy nói nơi này là chỗ địa điểm đặc biệt nhất của Lạc Thần Cốc, nhưng nếu đã tới thăm dò di tích thì cũng nên đến những khu vực khác tra xét một phen.  

 

Hơn nữa trải qua năm này, vết thương linh hồn lúc trước của Lâm Mộc cũng đã gần như khôi phục hoàn toàn.  

 

Vì vậy Lâm Mộc liền cùng Lăng Hiên rời khỏi Đoạn Đầu Nhai đến những khu vưc khác của Lạc Thần Cốc tiến hành thăm dò.  

 

Bọn họ từng xem bản đồ của Lạc Thần Cốc cho nên việc thăm dò không hề tốn sức chút nào.  

 

Mặc dù hai người cẩn thận thăm dò, thế nhưng tra xét hết một lượt Lạc Thần Cốc cũng không có phát hiện đặc biệt nào khác.  



Loại di tích đã bị thăm dò toàn diện như này quả thực rất khó để có thêm thu hoạch nào khác, muốn ăn hôi là điều vô cùng khó khăn. 

Advertisement
';
Advertisement