Dù Liễu Vô Song có là người xếp thứ nhất trên Bảng Chiến Thần thì cũng chỉ có tu vi Linh Phách Cảnh đỉnh phong, bây giờ Lâm Mộc nắm bảo đao trong tay, đấu với Liễu Vô Song cũng quyết không chùn bước!
Lời này của Lâm Mộc vừa thốt ra, mọi người lại xôn xao bàn tán.
“Chẳng ngờ Lâm Mộc lại dám lấy đá chọi đá với Liễu Vô Song, còn muốn giao đấu nữa chứ! Đúng là to gan thật! Cậu ta không chút lo sợ thật sao?”
Chẳng ai ngờ được Lâm Mộc dám làm như vậy.
“Lâm Mộc, tôi là đội trưởng, đương nhiên không thể động tay động chân với cậu trong chuyến thám hiểm này, nhưng cậu đã đắc tội với tôi rồi!” Ngữ khí của Liễu Vô Song lạnh như băng.
Sau đó anh ta nhìn Cao Thạch và Thanh tra Lỗ, nói: “Khi về tới liên minh, hai người có thể báo với liên minh chuyện Lâm Mộc đánh trọng thương mình, tôi sẽ đứng ra làm chứng và báo lại toàn bộ những gì tôi tận mắt trông thấy.”
“Cảm ơn Anh Liễu!” Cao Thạch và Thanh tra Lỗ cuống quýt đáp.
Đương nhiên Thanh tra Lỗ và Cao Thạch biết ơn Liễu Vô Song tận đáy lòng, nếu hồi nãy anh ta không xuất hiện kịp thời thì Lâm Mộc sẽ còn gây khó dễ cho hai người họ.
Nhưng họ không tự tin báo lại chuyện này với liên minh, bởi chính họ hiểu rõ mình mới là kẻ giở trò bỉ ổi trước tiên, có tật thì giật mình mà. Nếu liên minh điều tra kỹ càng và tìm ra chân tướng sự việc thì vô cùng bất lợi cho họ. Hơn nữa hai đánh một còn bị trọng thương thế này, một khi tin tức truyền đi khắp liên minh thì đúng là mất hết mặt mũi.
Đường đường hai Linh Phách Cảnh đỉnh phong lại đi ức hiếp một Linh Phách Cảnh trung kỳ, vốn dĩ điều này đã chẳng đáng tự hào rồi, giờ lại thương tích đầy mình thì mặt mũi biết giấu đi đâu?
Dự tính ban đầu của Cao Thạch và Thanh tra Lỗ là nhân lúc không có người đánh Lâm Mộc một trận, ngờ đâu cục diện xoay chuyển thành ra thế này.
“Chuyện này tạm thời chấm dứt ở đây, mọi người giải tán, tiếp tục thám hiểm Di tích cổ.” Liễu Vô Song nói.
“Lăng Hiên, chúng ta đi!” Lâm Mộc dứt khoát đi lên trước, Lăng Hiên cũng theo gót anh.
Các thành viên khác của liên minh đã tụ tập về đây, Lâm Mộc không thể tiếp tục đánh Cao Thạch và Thanh tra Lỗ. Có điều lưu lại bao vết thương trên người họ cũng đủ rồi.
Lâm Mộc hoàn toàn không có ý định giết Cao Thạch và Thanh tra Lỗ, nếu muốn giết thì khi họ tay không tấc sắt, anh đã chớp cơ hội hành động rồi.
Có điều nếu giết hai người kia thật thì không thể thoát tội danh tàn sát đồng môn, anh đâu có ngốc!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Khi đi qua chỗ hai người Cao Thạch và Thanh tra Lỗ đang đứng, Lâm Mộc dừng bước, nói: “Thanh tra Lỗ, Cao Thạch, các người như này gọi là gậy ông đập lưng ông đấy, tôi hoàn toàn hoan nghênh các người báo cáo chuyện này với liên minh, tôi tin liên minh có đủ năng lực điều tra rõ ngọn ngành, tuyệt không trách oan tội cho bất cứ ai! ”
Anh nói tiếp: “Đương nhiên tôi cũng hoan nghênh các chiêu trò báo thù của hai người, có điều tôi đảm bảo, ngày sau thương thế mà hai người phải chịu còn nghiêm trọng hơn lần này nhiều! ”
Cao Thạch và Thanh tra Lỗ nhất thời không thốt nên lời, khóe mắt cả hai đều khẽ giật, sắc mặt thì vô cùng khó coi.