Lâm Mộc Báo Thù (Sự Trở Lại Của Cuồng Phong) - (FULL)

Về phần Khương Nghi Nghi, trước đó cô ta đã bị người áo trắng đánh cho bị thương, làm sao có thể chạy trốn được?

 

“Tiểu Binh! Đừng bỏ em lại!” Khương Nghi Nghi cuống quít hét lên.

 

Nhưng mà vừa nãy Lương Tiểu Binh đã bị người áo trắng dọa cho sợ hãi, làm sao có thể dừng lại, anh ta vội vàng đi theo Tống Cát và nhanh chóng biến mất.

 

Lúc này trong lòng Lương Tiểu Binh cũng biết anh ta hoàn toàn không có khả năng mang theo Khương Nghi Nghi đang bị thương, dù sao cũng là trên núi tuyết, đường đi khó khăn như vậy, chẳng lẽ anh ta phải vừa cõng Khương Nghi Nghi trên lưng vừa xuống núi sao?

 

Lâm Mộc nhanh chóng chôn người áo trắng vào trong tuyết.

 

Lúc này núi tuyết còn có tuyết đang rơi nhẹ và gió, mọi dấu vết sẽ nhanh chóng bị che đậy.

 

“A a, Uyển Nhi, cứu mình với!”

 

Nhìn thấy bạn trai mình bỏ chạy, Khương Nghi Nghi chỉ biết khóc lóc nhìn theo Trần Uyển Nhi.

 

“Lâm Mộc, anh... Anh có thể dẫn cô ấy đi cùng không?” Trần Uyển Nhi nhìn về phía Lâm Mộc hỏi.

 

Lâm Mộc đi tới bên cạnh Khương Nghi Nghi: “Từ khi lên đường, ánh mắt cô luôn khinh thường tôi, nói thật, ngay cả bạn trai của cô cũng bỏ rơi cô, mà tôi và cô cũng không phải người thân cũng chẳng phải là bạn cũ, tôi thật sự không muốn quan tâm.”

 

“Lâm Mộc, tôi... Tôi cầu xin anh, chỉ cần anh có thể cứu tôi, anh muốn gì tôi đều bằng lòng!” Khương Nghi Nghi vội vàng cầu xin.

 

Cô ta biết lúc này Lâm Mộc chính là người duy nhất có thể cứu mạng cô ta, nếu lúc này Lâm Mộc không cứu cô ta thì cô ta chỉ có một kết quả duy nhất, chính là chết cóng tại ngọn núi tuyết này.

 

“Tôi không cần cô phải làm bất cứ điều gì, tôi cứu cô hoàn toàn là vì Trần Uyển Nhi muốn cứu cô.”

 

Lâm Mộc trầm giọng nói, anh nhấc bổng cô ta lên , sau đó cõng cô ta trên lưng.

 

“Lâm Mộc, cảm ơn! Cảm ơn anh!” Khương Nghi Nghi xúc động liên tục vừa khóc vừa cảm ơn.

 

Lúc này, Lâm Mộc biết rằng cô ta đang thật lòng cảm ơn anh.

 

“Uyển Nhi, chúng ta mau chóng xuống núi thôi!” Lâm Mộc nói.

 

Lời vừa nói xong, Lâm Mộc liền dẫn theo Trần Uyển Nhi và cõng Khương Nghi Nghi trên lưng, nhanh chóng xuống núi.

 

Nếu Lâm Mộc chỉ cõng Khương Nghi Nghi trên lưng, anh có thể nhanh chóng xuống núi. Nhưng dù sao anh còn phải dẫn theo Trần Uyển Nhi cùng đi, cho nên anh cần phải duy trì tốc độ giống với cô.

 

“Lâm Mộc, anh... Anh cũng thật lợi hại, anh cõng tôi mà còn có thể chạy nhanh như vậy, anh không thấy mệt sao?” Khương Nghi Nghi nói.

 

“Cô nên im lặng lại đi!” Lâm Mộc lạnh lùng đáp.

 

“Anh đối xử với phụ nữ thật là thô lỗ, nhưng đàn ông thô lỗ cũng rất có sức hấp dẫn, chẳng trách Uyển Nhi và anh lại ở bên nhau.” Khương Nghi Nghi vừa cười vừa nói.

 

“Cô còn có thể cười à.”

 

Lâm Mộc đã quá lười để tiếp tục đáp lại cô ta nữa.

 

Nửa giờ sau.

 

“A!”

 

Đột nhiên Trần Uyển Nhi hét lên một tiếng, sau đó ngã trên mặt đất.

 

Cô chạy quá nhanh, không để ý dưới chân, vì vậy đã vấp phải hòn đá.

 

“Trần Uyển Nhi!”

 

Lâm Mộc ngay lập tức đặt Khương Nghi Nghi xuống, rồi vội vàng chạy tới.

 

“Bị thương ở đâu rồi?” Lâm Mộc vừa nói vừa đỡ Trần Uyển Nhi dậy.

 

“Mắt cá chân.” Sắc mặt Trần Uyển Nhi tái nhợt.

Advertisement
';
Advertisement