Trên quảng trường đã có ba thành viên liên minh khác đang đứng, Liễu Vô Song là một trong số đó.
Bọn họ đang nghiên cứu Vật Tổ ngay chính giữa quảng trường.
“Mình cũng đi nghiên cứu một chút!” Quyết định như vậy, Lâm Mộc đi lên phía trước.
Ba người trong Đoàn thám hiểm đang nghiêm túc nghiên cứu Vật Tổ trên thạch trụ, thậm chí chẳng có thời gian liếc Lâm Mộc một cái.
Lâm Mộc cũng chẳng phí lời, dứt khoát tới trước một thạch trụ.
Những thạch trụ nơi này không giống nhau, bên ngoài cao chừng hai thước, càng đi vào chính giữa quảng trường thì càng cao hơn.
Thạch trụ mà Lâm Mộc nghiên cứu cao hai thước.
“Mấy Vật Tổ này kỳ lạ quá, mèo chẳng giống mèo, cáo chẳng ra cáo!” Lâm Mộc lẩm bẩm.
Ngoài Vật Tổ còn có văn tự, có điều hệt như ma quỷ vẽ vời, Lâm Mộc không hề biết những chữ này.
Nhìn hết một lượt Vật Tổ, Lâm Mộc hoàn toàn lơ mơ!
Anh chẳng hiểu gì hết!
Nghiên cứu cái kiểu gì bây giờ?
“Vẫn nên nghiên cứu từng thứ một, Vật Tổ trước đi!” Lâm Mộc nghĩ thầm.
Dù sao những chữ viết này quá kỳ quái, nhìn hình ảnh còn có thể liên tưởng chút gì đó, anh chỉ đành nghiên cứu Vật Tổ trước mà thôi.
Lâm Mộc cố gắng nghiên cứu kỹ càng từng chi tiết của mỗi Vật Tổ, sau đó phát huy sức tưởng tượng, rốt cuộc những hình ảnh này mang ý nghĩa gì.
Cứ như vậy, Lâm Mộc xem lần lượt các Vật Tổ từ trên xuống dưới của thạch trụ.
Một giờ sau.
“Rốt cuộc là cái gì?” Lâm Mộc vò đầu bứt tai.
Một canh giờ nghiên cứu cẩn thận tỉ mỉ từng chi tiết nhỏ của mỗi Vật Tổ, ghi nhớ trong đầu, xem đi xem lại vài lượt tất cả các Vật Tổ, nhưng kết quả thì sao? Lâm Mộc hoàn toàn không hiểu gì!!
Anh ngoảnh đầu nhìn, Liễu Vô Song và hai thành viên liên minh đã đổi vài thạch trụ để nghiên cứu rồi.
Có vẻ như bọn họ cũng chẳng nhìn ra điều huyền bí gì!
Lâm Mộc không vội đổi sang các thạch trụ khác.
Bởi vì anh hiểu, tuy những văn tự trên các thạch trụ mang nội dung khác nhau, nhưng đều cùng một loại hình.
Giống như chúng ta không biết chữ viết của một quốc gia nào đó trên thế giới, dù đổi sang các chữ khác nhau, chúng ta vẫn chẳng hiểu được gì.
Chi bằng cứ nghiên cứu lại thạch trụ này đi, đằng nào thì anh cũng quan sát cả tiếng đồng hồ nên thấy mấy Vật Tổ này khá quen mắt rồi.
“Lâm Mộc!” Một giọng nói vang lên bên tai anh.
Lâm Mộc ngoảnh đầu nhìn lại, hóa ra là Sài Thiệu.
Khi trước anh ta không ở đây, đương nhiên vừa mới tới.
“Sài nghị trưởng!” Lâm Mộc mỉm cười chào.
“Lâm Mộc, cậu đứng nghiên cứu ở đây bao lâu rồi? Thế nào, có thu hoạch gì không?” Sài Thiệu hỏi.