hét thêm một cái bánh bao súp vào trong miệng mình.
"Hừ!"
Viên Điền Hồng lạnh lùng hừ một tiếng.
"Không ngờ ông chết đến nơi rồi mà vẫn còn nhanh mồm nhanh miệng gớm".
"Ông nghĩ cái mánh khóe rẻ tiền đấy của ông làm tôi tức được chắc?"
Mặt Viên Điền Hồng khinh khỉnh, đồng thời còn có vẻ hả hể cười trên nỗi đau của người khác.
"Vừa nãy ông nói đến chuyện người nối nghiệp hả".
"Gia tộc Viên Thị chúng tôi không thiếu người, mà cháu trai tôi mấy năm trước đã được tôi chọn là người thừa kế rồi".
"Cháu tôi là người đứng đầu bốn cậu ấm ở thủ đô này đấy".
"So sánh với thằng con ông đúng là khác một trời một vực".
"Nhưng ông cũng không cần phải lo lắng chuyện người nối nghiệp của gia tộc Lý Thị đâu".
"Bởi vì hết hôm nay gia tộc các ông sẽ bị xóa sổ khỏi thủ đô thôi".
Vừa nói, Viên Điền Hồng vừa phóng ra sát khí mãnh liệt trên người mình.
Đồng thời người của ông ta cũng nhao nhao xông đến.
Vừa vây quanh bảo vệ Viên Điền Hồng vừa phóng thẳng sát khí về phía Lý Tấn và Lý Lâm.
Lúc này, trên người Lý Lâm cũng phóng ra luồng sát khí mạnh mẽ.
Ông ấy giống như mũi tên đã lên dây.
Chỉ cần Lý Tấn nói một tiếng, cao thủ cấp Vương như Lý Lâm sẽ không chút sợ hãi lao thẳng về phía kẻ địch.
Lý Tấn giơ tay chỉ vào những cao thủ đang hùng hổ của nhà họ Viên, cười nói với Viên Điền Hồng.
"Viên mập này, sao ông càng sống càng tụt lùi thế".
"Cái đám người tép riu bên cạnh ông dùng để trưng bày đấy hả".
Viên Điền Hồng lạnh lùng cười.
"Chỉ bằng bọn họ đương nhiên không đủ".
"Tôi nói với ông từ lâu rồi, từ trước đến nay làm chuyện gì tôi cũng tính toán kĩ càng".
"Nếu không có gì đảm bảo, hôm nay sao tôi lại đứng ở đây chứ?"
Lúc này, Lý Tấn đã ăn xong tầm hai mấy cái bánh bao súp rồi.
Ông ta lấy sữa đậu nành trong tay Lý Lâm, chọc thúng lớp màng bên trên rồi bắt đầu hút.
"Đã thế ông gọi hết đồng bọn ra đây đi?"
"Đừng có để tôi ăn sáng xong rồi mà chưa thấy bọn họ đâu nhé".
Viên Điền Hồng hơi cau mày.
Biểu hiện của Lý Tấn làm ông ta thấy nghi ngờ.
Đồng thời ông ta cũng thấy hơi lạ.
Sao Muto Kenjiro - cao thủ hàng đầu gia tộc Muto còn chưa đến?
Viên Điền Hồng quay sang nói với quản gia của mình.
"Ông mau gọi cho Muto Kenjiro hỏi xem bọn họ đến đâu rồi?"
"Còn đội Hắc Phong nữa, sao vẫn chưa thấy đến nữa?"
Viên Điền Hồng vừa dứt lời.
Lúc này có một đứa nhóc đi xe ba bánh, xiêu xiêu vẹo vẹo đạp đến.
Tay nó cầm một cái kẹo mút.
Vừa vui vẻ liếm kẹo vừa lấy một tờ giấy nhàu nát từ trong túi ra đưa cho Viên Điền Hồng.
Viên Điền Hồng vẻ mặt dè bỉu nhìn đứa nhóc, không giơ tay lấy.
Nhưng quản gia vội cầm lấy tờ giấy trong tay nó.
Lúc ông ta nhìn thấy mấy chữ viết tay trên tờ giấy thì cau mày.
Viên Điền Hồng hỏi: "Trên đấy viết gì thế?"
"Ông chủ, trên này viết biển số xe".
"Sau đó có một dòng chữ viết, đặc sản Ninh Châu đã gửi đến, hãy kiểm tra và nhận".
Quản gia vừa nói xong thì điện thoại của Viên Điền Hồng reo lên.
Là điện thoại của em trai Viên Điền Hồng gọi tới.
Viên Điền Hồng không ngờ trong thời khắc mấ