“Anh Hoa, đừng! Thằng bé còn trẻ người non dạ nên mới không hiểu chuyện, có chuyện gì anh cứ nhắm vào tôi đây này!” Lâm Đại Sơn cuống tới mức bò dậy khỏi giường, khập khiễng lao lên trước.
Người đàn ông mặc áo hoa lại chẳng hề có ý dừng lại, chớp mắt đã hùng hổ lao tới trước mặt Lâm Mộc.
“Thằng nhóc, hôm nay Anh Hoa này không cho mày một bài học, chắc mày vẫn tưởng Anh Hoa này là một thằng bất tài.”
Người đàn ông mặc áo hoa nói xong thì giơ bình hoa lên toan nện mạnh vào đầu Lâm Mộc.
Ngay khi tay anh ta sắp chạm tới đầu Lâm Mộc, anh chộp lấy cổ tay anh ta, sau đó dùng lực bẻ gãy.
“Á á á” Cùng với tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết của Người đàn ông mặc áo hoa, tay anh tay đã bị bẻ cong, có thể nghe rõ tiếng xương vỡ giòn tan.
Lâm Mộc đẩy mạnh một cái, anh ta liên tục lùi về sau.
“Anh Hoa.” Đám đàn em do Anh Hoa dẫn theo cuống quýt nhào tới đỡ anh ta.
“Mau...mau đánh chết nó cho tao!” Người đàn ông mặc áo hoa cất giọng nói run rẩy.
Đám người này nghe lệnh thì đồng loạt rút gậy baton co giãn từ thắt lưng ra, xông về phía Lâm Mộc.
Lâm Mộc chộp lấy vũ khí của 1 tên rồi nhẹ nhàng giật luôn.
Chỉ thấy Lâm Mộc dùng cây gậy vừa đỡ đòn tấn công vừa đánh đối phương, chớp mắt đã đánh mấy tên kia nằm bò ra đất, đau khổ kêu gào.
“Lâm Mộc...”Lâm Đại Sơn nhìn thấy cảnh tượng này thì như chết lặng.
Con trai ông lợi hại như vậy từ khi nào thế? Một người đánh cho cả đám người tả tơi tan tác mà nhẹ nhàng thế sao? Lâm Đại Sơn chấn động.
Người đàn ông mặc áo hoa thấy thân thủ lợi hại của Lâm Mộc cũng giật thót.
Lâm Mộc bước tới trước mặt anh ta.
“Mày...mày muốn làm gì?”
“Thằng nhóc, mày..mày gây rắc rối lớn rồi, ông chủ Ngô của tụi tao sẽ không tha cho mày đâu!” Người đàn ông mặc áo hoa nhìn Lâm Mộc vởi vẻ kiêng dè.
“Không, là ông chủ của chúng mày gặp rắc rối lớn rồi! Giờ tao vô cùng tức giận, tao sẽ khiến ông ta phải trả giá đắt!” Lâm Mộc lạnh lùng nói.
Lâm Mộc hiểu rõ, nếu hôm nay anh không có nhà, đám người này đã quăng ba anh ra đường, mẹ và em gái anh cũng sẽ lưu lạc đầu đường xó chợ.
Hành vi này đã chạm tới giới hạn của anh!
Lần xuống núi này, Lâm Mộc đã từng thề, không thể để người thân của anh chịu thiệt thòi nữa, ai dám động tới người thân của anh, Lâm Mộc ắt sẽ khiến kẻ đó trả giá đắt!
Lâm Mộc vừa dứt lời thì ngồi xổm xuống, đưa tay vào túi quần Người đàn ông mặc áo hoa lấy ra chiếc di động.
“Gọi điện cho ông chủ của mày!” Lâm Mộc ném di động vào mặt Người đàn ông mặc áo hoa .
Người đàn ông mặc áo hoa cầm di động, run rẩy bấm số.
Cuộc gọi vừa được kết nối, Lâm Mộc giật lấy chiếc di động.
“Hoa Tử, sao rồi? Giải quyết xong xuôi mấy gia đình đó chưa?” Điện thoại vọng ra giọng nói của một người đàn ông trung niên,
“Ông chủ Ngô, tự giới thiệu một chút, tôi là Lâm Mộc, ông dám bắt nạt ba mẹ tôi, cứ chờ mà cuốn gói khỏi Kim Châu đi!” Lâm Mộc lạnh giọng nói.
“Lâm Mộc, cậu là con trai của Lâm Đại Sơn? Khẩu khí cũng lớn ghê nhỉ?” Tiếng cười của ông chủ Ngô truyền ra từ di động.
Lâm Mộc không buồn phí lời với ông ta, dứt khoát cúp điện thoại.
“Cút.” Lâm Mộc quăng di động lên người Người đàn ông mặc áo hoa.
Người đàn ông mặc áo hoa bị gãy một cánh tay nhặt di động rồi bò dậy từ mặt đất.