Ngay khi độc tố lan tới phần lưng, lập tức bị Chí Tôn Tích làm cho tiêu tan hoàn toàn, căn bản không thể ăn mòn Chí Tôn Tích.
Lúc này Lâm Mộc mới rùng mình, nhân khi ý thức còn sót lại đôi chút, nhanh chóng điều động Chí Tôn Tích, truyền năng lượng tới toàn thân.
Những nơi mà năng lượng cường đại của Chí Tôn Tích đi qua đều khiến độc mất hết năng lực kháng cự, tiêu tan triệt để.
Nước da xanh tím trên mặt và người Lâm Mộc cũng dần dần khôi phục lại vẻ ban đầu.
Chẳng mấy chốc, mọi cảm quan của anh đều trở nên rõ ràng.
“Lâm Mộc!” Phó minh chủ Hồ vẫn không thôi gọi tên anh, chỉ sợ anh ‘ngủ’ mất.
“Phó minh chủ Hồ, tôi không sao nữa rồi!” Lâm Mộc vừa nói vừa lật người đứng dậy.
“Ổn rồi ư? Tốt tốt tốt, cậu lưu chuyển nội lực để giải trừ độc tố hả? Ban nãy thật quá nguy hiểm! ” Phó Minh chủ thở hắt ra một hơi.
Ông cụ không ngừng kêu Lâm Mộc dùng nội lực để chặn độc tố, cho nên lúc này vẫn tưởng anh nhờ nội lực để khôi phục thân thể.
“Không ngờ mình có thể giải trừ độc tố mạnh dường này!” Lâm Mộc không khỏi cảm khái.
Khi trước anh đã phát hiện ra năng lực cường đại và bá đạo của Chí Tôn Tích có thể làm tiêu tan độc tố, bảo vệ anh bất khả xâm phạm với tất cả loại độc tố.
Ấy nhưng anh chưa bao giờ trúng phải loại độc nào mạnh như lần này.
“Lâm Mộc tỉnh rồi, không sao nữa!” Thẩm Trạch Thiên, La Văn Thành và Trần Uyển Nhi thở phào nhẹ nhõm.
Hồi nãy bọn họ bị hù cho đứng tim.
Trần Uyển Nhi còn suy nghĩ lung tung đến trường hợp Lâm Mộc không qua khỏi.
Đâu chỉ có ba người họ, Mục nghị trưởng và các Nghị Trưởng khác theo dõi thử thách cấp bảy từ xa đều thở hắt ra khi thấy Lâm Mộc khôi phục lại bình thường.
Rừng rậm Tây Bắc.
“Lâm Mộc, dù thế nào thì biến nguy thành an cũng là chuyện tốt rồi, Mãng xà khổng lồ đã bỏ mạng, cậu thành công hoàn thành thử thách cấp bảy, chúc mừng cậu!” Phó minh chủ Hồ cười nói.
Quả thực khảo nghiệm lần này rắc rối hơn những cấp trước đó nhiều, dù sao thử thách cấp một