Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam (Truyện full)

Tần Phương Linh và Tô Vân cũng thấy ánh mắt Lục Cận Phong nhìn về phía Tô Yên, trong mắt bọn họ bỗng hiện lên một tia đắc ý.

Lục Cận Phong nhất định là tới tìm Tô Yên để tính sổ.

Tô Yên đào hôn, nhà họ Lục làm sao có thể dễ dàng buông tha như thế?

Tô Yên bị nhìn chằm chằm cũng cảm thấy sợ trong lòng, vào lúc tất cả mọi người đều cho rằng Lục Cận phong muốn gây khó dễ, người ở đây lại thu ánh mắt về, nghiêm túc nói với Tô Đình Nghiêm bằng giọng điệu lạnh lùng: "Tới thư phòng nói chuyện đi."

"Được, cậu chủ Lục, mời bên này." Tô Đình Nghiêm đi phía trước dẫn đường.

Tô Yên nhìn thấy người kia vào trong thư phòng, lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Tô Yên cảm thấy mặc dù cậu cả nhà họ Lục này không được đẹp, lại còn bị què, nhưng mà cũng tốt bụng.

Vừa nãy cô nói chuyện lộ rõ ý đồ lợi dụng như thế, cô không tin là cậu cả nhà họ Lục đó lại không nhìn ra được.

Tô Yên có hơi tiếc nuối và đồng cảm. Cô nghe nói trước khi cậu chủ Lục xảy ra tai nạn đáng tiếc đó đã rất đẹp trai, anh có một khuôn mặt mà đến cả phụ nữ nhìn cũng phải ganh tỵ.

Tô Vân không cam lòng, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Yên: "Mày đừng tưởng rằng có thể phá hỏng hôn sự giữa hai nhà, nguồn vốn của công ty nhà họ Tô đang khan hiếm, không có sự giúp đỡ của nhà họ Phó, nhà họ Tô chỉ có thể đợi ngày phá sản."

"Thì có liên quan gì tới tôi?" Tô Yên cười lạnh đáp: "Người nên lo lắng cho nhà họ Tô có bị phá sản hay không là mấy người, chứ không phải tôi."

Tô Vân nghiến răng: "Mày cũng là người nhà họ Tô. Tô Yên, nếu nhà họ Tô sụp đổ thì sẽ chẳng có lợi gì cho mày cả."

"Nhà họ Tô không sụp đổ thì tôi cũng chẳng có lợi gì cả." Giọng điệu của Tô Yên phảng phất nỗi oán hờn, lại nói: "Đúng rồi, nhắc nhở mấy người một câu. Hôm nay hai mẹ con các người đã đắc tội với nhà họ Phó, tôi nghe nói bà Phó rất thân với mẹ của Sở Hướng Nam, chính là mẹ chồng của cô đó. Hiện tại cô nên lo lắng cho cái vị trí bà Sở đó, xem có thể còn ngồi vững được hay không."

"Mày..." Tô Vân giận xanh mặt, sắp phát điên lên rồi.

Tần Phương Linh lạnh lùng nói: "Tô Yên, mày đừng có mà đắc ý quá sớm. Mày cũng đừng quên, đứa con hoang mà mày sinh ra còn đang nằm trong tay tao."

Lại mang đứa bé đó ra uy hiếp cô.

Ánh sáng trong mắt Tô Yên dần chìm xuống.

Cô không tin đứa bé đó ở trong tay của Tần Phương Linh, nếu không thì người này sẽ không chỉ treo ngoài miệng mà nói như thế rồi.


Tô Vân châm chọc: "Quả nhiên mẹ nào con nấy mà, mẹ thì mang con hoang ở ngoài về, mày cũng sinh con hoang..."

"Bốp!"

Tô Vân còn chưa nói hết câu, lại ăn thêm một cái tát vào mặt.

Vốn dĩ khuôn mặt đều đang sưng tấy vẫn còn đau, hiện tại lại bị thêm một cái tát này của Tô Yên nữa lại càng giống như xát muối lên trên vết thương vậy.

Tô Vân đau đớn, hét như heo bị thọc tiết: "Tô Yên, cái con nhỏ điên này, mày dám đánh tao?"

Nhìn thấy Tô Vân bị đánh, ánh mắt của Tần Phương Linh cũng như bắn ra được cả lửa, hét tới: "Tô Yên, mày dám đánh con gái tao!"

Tần Phương Linh giơ tay lên không trung nhưng lại không dám đánh xuống, chỉ bởi một câu nói của Tô Yên: "Cậu chủ Lục còn đang ở trên lầu, nếu như làm kinh động tới cậu chủ Lục, hậu quả như thế nào cũng không cần tôi nói nữa chứ."

Tần Phương Linh ngây người không dám đánh, giận đến xanh mặt.

Tô Yên cười lạnh, tiến lên hai bước, kề sát bên tai của Tần Phương Linh, nói một câu mà chỉ có hai người họ nghe được: "Tôi cũng nhân tiện sẽ cố gắng tâm sự cho cha biết, rằng tháng nào dì Tần cũng đi tới Nam Sơn để gặp ai đó, còn làm mấy chuyện gì đó."

Nhìn thấy đáy mắt của Tần Phương Linh xoẹt qua một tia hoảng loạn, Tô Yên cười lạnh, cảnh cáo: "Tốt nhất là mấy người đừng có ý định đụng tới tôi, cũng đừng mang ai ra uy hiếp tôi, nếu không thì hậu quả tự gánh lấy."

Mẹ con Tần Phương Linh chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Yên rời đi.

Tô Vân giận tới muốn phát điên, trong ánh mắt xoẹt qua một tia thâm độc: "Mẹ, con muốn con nhỏ Tô Yên đó chết không được tử tế. Mặc kệ là mẹ dùng cách gì, mẹ phải thay con dạy dỗ nó, dạy dỗ nó thật ác vào."

"Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ trút cơn giận này cho con." Tần Phương Linh nhìn con gái bị đánh đến mặt mày sưng tấy, lòng đau như cắt.

Tô Yên rời đi, không lâu sau đó thì Lục Cận Phong cũng rời đi.

Sắc mặt của Tô Đình Nghiêm tái mét ngồi ở trên ghế, bên tai còn vang vọng lời nói của Lục Cận Phong trước khi đi.

Tần Phương Linh bưng ly trà đi vào: "Ông Tô, sao thế? Cậu chủ Lục kia nói cái gì vậy? Sao sắc mặt lại khó coi thế?"

Tô Đình Nghiêm hoàn hồn, lau mồ hôi lạnh trên trán đi bèn hỏi: "Tô Yên đâu?"

"Đi rồi." Tần Phương Linh lạnh mặt, lại thêm mắm dặm muối vào nói: "Bây giờ Tô Yên quả thật là đủ lông đủ cánh rồi, người mẹ kế như tôi cũng không quản nó được. Mới vừa nãy, nó còn ra tay đánh Tiểu Vân một cái khiến cả mặt con bé đều sưng tấy, chảy cả máu."

Dựa vào mức độ hiểu Tô Đình Nghiêm của Tần Phương Linh, bà ta tin rằng nghe thấy Tô Vân bị đánh, người này nhất định sẽ tức giận mà tới dạy dỗ Tô Yên.

Tần Phương Linh đắc ý cười lạnh trong lòng, đợi cho Tô Đình Nghiêm nổi giận.

Nhưng lần này, Tô Đình Nghiêm không chỉ không tức giận, ngược lại còn cảnh cáo nói: "Sau này ít trêu chọc Tô Yên lại, gần đây bà với Tiểu Vân cũng tiết chế lại chút đi. Coi chuyện tốt mà hôm nay mẹ con hai người làm ra đi, chọc điên nhà họ Phó rồi, tôi còn không biết phải thu dọn tàn cuộc như nào đây."

Tô Đình Nghiêm không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên ông ta biết rõ bình thường mẹ con Tần Phương Linh đều kiếm chuyện với Tô Yên, chỉ là ông ta mắt nhắm mắt mở mà cho qua thôi.

Tần Phương Linh sững sờ: "Ông Tô, ông sao thế? Tiểu Vân bị đánh, nó..."

"Nó cũng nên được dạy cho một bài học. Còn nữa, sau này bà cứ coi như nhà họ Tô không có đứa con gái tên Tô Yên là được rồi." Tô Đình Nghiêm không kìm được nữa.

Ông ta không thể nào đắc tội với nhà họ Lục.

Chuyện kết hôn của Tô Yên, ông ta không có tư cách làm chủ.

Đây chính là nguyên văn lời của cậu cả nhà họ Lục nói trước khi rời đi.

...

Sau khi rời khỏi nhà họ Tô, Tô Yên đi không được bao xa đã thấy có một chiếc xe hơi dừng lại ngay bên cạnh mình.

Đây chính là xe của cậu cả nhà họ Lục.

Hạ Vũ bước xuống xe, cung kính đi tới bên cạnh Tô Yên: "Cô Tô, cậu chủ Lục của chúng tôi cho mời cô lên xe."

Tô Yên nhìn thấy có cậu cả nhà họ Lục đang ngồi trong xe, vẻ mặt gồ gề xấu xí đó khiến cô không nhìn ra được người này là đang vui hay buồn.

Nhớ tới chuyện mình bỏ trốn trong ngày đám cưới, Tô Yên lập tức khẩn trương.

Cô thấp thỏm ngồi vào xe, nhớ tới cảnh Tô Vân bị đánh đến sưng vù như cái đầu heo khiến cô không dám ngồi quá gần người kia, chỉ rụt rè ngồi thu mình về một góc nhỏ, giữ khoảng cách cũng xa với cậu cả nhà họ Lục.

"Cô rất sợ tôi?" Lục Cận Phong khẽ liếc mắt nhìn Tô Yên, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình nói: "Ngồi lại đây."

Tô Yên nở một nụ cười cứng ngắc: "Tôi ngồi ở đây là được rồi, vừa nãy cám ơn cậu chủ Lục giúp đỡ... Á!"

Lục Cận Phong kéo người kia vào trong ngực, nói: "Nếu muốn cảm ơn, vậy bày ra chút thành ý đi."

"Hả?" Tô Yên mơ hồ hỏi lại.

"Lục Cận Phong tôi cưới ba đời vợ, cô là người đầu tiên bỏ trốn vào ngày đám cưới. Cô nói xem thử món nợ này nên tính thế nào đây?"

Quả nhiên là tới đây để đòi nợ mà.

Tô Yên trấn tĩnh lại tinh thần đáp: "Cậu chủ Lục, đây là một sự hiểu lầm!"

"Ể? Vậy tức là cô muốn gả cho tôi?"

"Cậu chủ Lục, tôi và cậu bây giờ mới gặp mặt lần đầu tiên, điều kiện tiên quyết để đi tới hôn nhân chính là giữa hai người phải có tình cảm, tôi..."

"Tình cảm thì có thể vun đắp."

Tô Yên bị chen ngang, á khẩu không đáp lại được.

Mặt người này cũng đều bị biến dạng thành ra thế này rồi, cho dù cô có là người coi trọng vẻ đẹp tâm hồn đi chăng nữa thì cũng không có cách nào vun đắp tình cảm được.

"Cậu chủ Lục, ép dầu ép mỡ chứ ai nỡ ép duyên." Tô Yên sợ đến hồn vía đều sắp đi du lịch cả rồi, nhưng mà cô cũng không muốn trở thành người thứ tư bị giày vò cho tới chết, bèn nói: "Hơn nữa, tôi cũng đã có bạn trai rồi. Cậu chủ Lục đâu thiếu gì phụ nữ, hẳn là sẽ không làm khó dễ cô gái này đâu nhỉ."

"Tôi cứ thích ép duyên đấy." Lục Cận Phong nâng cằm Tô Yên lên, hừ lạnh: "Bạn trai cô là ai, tôi cho người đập anh ta tàn phế là được rồi."

Quả thực là tàn nhẫn.

Trước đó Tô Yên còn cảm thấy đối phương là người tốt, xem ra đã đưa ra kết luận quá sớm rồi.

Vì muốn dập tắt ý nghĩ của người này, Tô Yên bày ra một vẻ bất khuất nói: "Cậu muốn đụng tới anh ấy, vậy thì phải bước qua xác của tôi."

Lời này khiến cho đáy lòng của Lục Cận Phong sang chấn rất dữ dội.

Tô Yên lại muốn bảo vệ anh như thế ư?

Nhìn thấy Lục Cận Phong không nói lời nào, Tô Yên còn nói thêm: "Tôi và bạn trai tôi thật lòng yêu nhau, cậu đừng hòng chia cắt chúng tôi."

Lục Cận Phong nhìn chằm chằm vào Tô Yên vài giây, đột nhiên buông cô ra.

Lấy lại được tự do, Tô Yên lén thở phào nhẹ nhõm, vội vã nhích người ngồi về chỗ cũ.

"Cô rất yêu anh ta?"

Tô Yên muốn rời đi, nghe thế lại thốt lên: "Không phải anh ấy thì sẽ không lấy chồng."

Còn về chuyện có lấy người đó hay không thì Tô Yên chưa nghĩ tới.

Khóe môi của Lục Cận Phong vô thức cong nhẹ lên, nhìn thoáng qua rất khó mà thấy được.

"Cô thích anh ta ở điểm nào?"

"Điểm nào của anh ấy tôi cũng thích." Tô Yên nói xong, lại lo người này sẽ nghĩ là mình bài xích chuyện anh bị què chân và hủy dung, cho nên bổ sung thêm một câu: "Người tình trong mắt sẽ hóa Tây Thi, bạn trai của tôi rất bình thường, không thể nào so sánh được với cậu chủ Lục, nhưng mà tôi thích anh ấy."

Khóe miệng của Lục Cận Phong càng lúc càng cong lên.

Xe vẫn cứ chạy, rất nhanh sau đó đã tới khu chung cư của Tô Yên rồi.

Tô Yên rầu rĩ nói: "Cậu chủ Lục, làm sao cậu lại biết tôi ở đây?"

Cô cũng không có nói mình ở đâu kia mà.

Lục Cận Phong cất giọng lành lạnh đáp lại: "Chuyện tôi muốn biết, không khó."

Tô Yên không nghi ngờ thêm nữa, dựa vào quyền thế của nhà họ Lục, muốn biết được cô sống ở đâu chẳng lẽ khó lắm sao?

Tô Yên vừa xuống xe đã lập tức chạy đi, tốc độ nhanh như thỏ vậy.

Ngồi bên trong xe, Lục Cận Phong đưa mắt nhìn bóng lưng thoăn thoắt xa dần của Tô Yên, trên mặt lại nở ra một nụ cười.

Hạ Vũ ngồi ở phía trước nhìn thấy cảnh này lập tức vô cùng kinh hãi, còn tưởng rằng mình bị hoa mắt.

Lão đại cười rồi?

"Về nhà họ Lục." Lục Cận Phong thu ánh mắt lại, nhàn nhạt nói tới.

"Vâng."

Hạ Vũ theo Lục Cận Phong nhiều năm, trước giờ chưa từng nói dư một câu nào, chỉ nghe lệnh rồi làm theo.

...

Tô Yên vừa mới trở về căn hộ của mình, còn chưa kịp ngồi xuống đã nhận được điện thoại của bệnh viện.

Cô vội vàng chạy tới đó.

Bên trong phòng bệnh không có lấy một bóng người, Tô Yên phút chốc hoảng loạn.

Cô lập tức hỏi y tá: "Tiểu Duy đâu?"

"Buổi sáng còn ở trong phòng bệnh, buổi chiều lại không thấy người đâu nữa, cho nên mới vội vã gọi cho cô Tô."

Hiện giờ trời đã tối rồi.

Tô Yên sốt ruột, vừa định ra ngoài tìm lại nhìn thấy một bóng người thanh niên tầm mười bảy, mười tám tuổi mặc áo thun T-shirt form rộng đang đi tới.

Người thanh niên ăn mặc mỏng manh, gương mặt nhợt nhạt vô cùng, thế nhưng khắp cả người lại toát ra một nét bướng bỉnh, dáng vẻ cũng kiểu mặc kệ sự đời.

"Tô Duy, có phải em lại đi đua xe không? Em có bệnh tim, coi lời chị nói giống như gió thoảng mây trôi thôi đúng không?" Tô Yên tiến lên véo lấy lỗ tai của người kia.

Thanh niên bướng bỉnh đó vừa nhìn thấy Tô Yên đã lập tức kinh hãi nói: "Chị, nhẹ tay chút, đau đau."

Tô Yến vốn không dùng sức, vừa nghe cậu nhóc than đau lại buông tay ra nói: "Tiểu Duy, em không thể mang tính mạng của mình ra mà đùa giỡn được, lỡ như trong lúc đua xe xảy ra chuyện..."

Tô Duy bị bệnh tim bẩm sinh, đua xe chính là đang liều mạng.

"Chị, cái mạng này của em sống được một ngày đã là phước đức rồi." Trong mắt của người kia có một nỗi bi thương mà lẽ ra ở tuổi này không nên có, cậu hời hợt nhún vai nói: "Thay vì ở bệnh viện chờ chết, chi bằng sống thoải mái một phen."

"Tiểu Duy." Tô Yên cảm thấy tim mình rất nhói.

Tuổi mười bảy chính là tuổi đời đẹp nhất, bạn cùng lứa của Tô Duy đều đang trải qua quãng thanh xuân tươi đẹp trong trường học, nhưng mà cậu lại khác. Cậu bị bệnh tim bẩm sinh, bệnh viện giống như nhà, cuộc sống là những chuỗi ngày mà bất cứ lúc nào cũng có thể dừng cuộc đời lại.

Tô Duy lúc nhỏ được mẹ Tô Yên mang về, không có máu mủ gì với cô, cũng không biết xuất thân của cậu như thế nào.

Nhưng mấy năm nay, cô đã coi Tô Duy giống như em trai ruột của mình từ lâu rồi.

Tô Duy không chú tâm cho lắm, bỗng cậu thấy trên mặt Tô Yên bị sưng vù, nụ cười trên môi vụt tắt, hỏi lại: "Ai đánh? Là người nhà họ Tô?"

"Không phải." Tô Yên không muốn để Tô Duy lo lắng cho mình, cũng không muốn cậu vì chuyện này mà trở mặt với nhà họ Tô.

Dù sao thì hiện tại cô cũng không đủ năng lực để thanh toán tiền điều trị đắt đỏ của Tô Duy. Tính mạng của cậu, đều phải dựa vào trợ cấp của Tô Đình Nghiêm.

Mấy năm qua, Tô Yên liều mình đi làm cũng là vì một ngày nào đó, cô có thể dắt theo Tô Duy mà cắt đứt hoàn toàn với nhà họ Tô.

"Chị, nhiều năm vậy rồi, mỗi lần chị nói dối đều sẽ không dám nhìn thẳng vào mắt em." Trong mắt Tô Duy lại xoẹt qua một tia khác thường, cậu nói: "Những gì mà nhà họ Tô nợ chị, sớm muộn gì em cũng sẽ thay chị đòi lại."

"Được rồi, đừng có nhắc tới mấy chuyện không vui nữa." Tô Yên đổi chủ đề: "Dạo gần đây em sao rồi? Có chuyển biến gì tốt không?"

"Vẫn như cũ, không chết được." Tô Duy bày ra vẻ mặt biết được số kiếp, thái độ cũng rất bất cần đời mà đáp lời cô.

Tô Yên cũng không biết nói gì được nữa.

Đợi sau khi Tô Duy uống thuốc xong rồi đi ngủ, Tô Yên lúc này mới rời khỏi bệnh viện.


Bây giờ đã là mười giờ tối.


Xung quanh bệnh viện cũng không còn ai nữa, đường xá cũng rất vắng xe cộ qua lại.


Tô Yên vừa ra khỏi cổng bệnh viện, cũng không có gọi xe, cô đi tới trước chừng vài trăm mét.


Bỗng có một chiếc xe Van màu trắng đi ngang qua Tô Yên rồi ngừng lại, trên đó có hai người bước xuống, một người bịt miệng Tô Yên lại, một người thì nhấc chân của cô bắt lên xe.

Advertisement
';
Advertisement