Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam (Truyện full)

Động tác và biểu cảm của Vạn Nhất rất khoa trương.

Người đã chết mấy năm, cứ không không mà chui ra như vậy, không sợ mới lạ.

Tần Nhã Đan buồn bực sầu não: “Vạn Nhất, tôi chưa có chết, không tin thì anh sờ thử xem, có phải là tôi còn sống hay không.”

Vạn Nhất liếc mắt nhìn Lục Cận Phong một cái: “Em sờ được không?”

Vẻ mặt rất nghiêm túc.

Cái lời này sao nghe có vẻ khiến người ta phải suy nghĩ bậy bạ thế?

Lục Cận Phong: “…”

Tần Nhã Đan lập tức xấu hổ, mỉm cười nói thêm: “Anh sờ tay tôi đi.”

“Làm tôi hết gồn, tôi còn tưởng là bảo tôi sờ…” Vạn Nhất cười hậm hực, vươn tay ra chạm chạm tay Tần Nhã Đan: “Có độ ấm, còn sống.”

Giám định hoàn tất.

Tất nhiên là Vạn Nhất biết người trước mặt còn sống, ma quỷ là cái quái gì, anh ta căn bản không tin.

Những lời nói ban nãy chỉ là để làm bầu không khí sinh động thôi.

Ngay lúc này, giọng nói của Tô Yên truyền ra từ trong phòng: “Lục Cận Phong, quần áo của em đâu?”


Bầu không khí lập tức đọng lại.

Vạn Nhất nhìn Lục Cận Phong, rồi lại nhìn qua Tần Nhã Đan, giọng điệu thông cảm, nói: “Đại ca, Lâu Doanh cứ giao cho em, anh… ráng giữ gìn sức khỏe.”

Nói xong, Vạn Nhất lập tức chạy vụt đi.

Nếu như anh ta ở lại, tuyệt đối sẽ bị tai bay vạ gió.

Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.

Vạn Nhất vừa đi, Lục Cận Phong nói với Tần Nhã Đan: “Em có cần gì thì đi tìm thím Lệ.”

“Ừm.” Tần Nhã Đan cười cười, nói: “Anh mau vào đi, tránh cho cô Tô không vui.”

Đúng là một cô gái rất tâm lý.

Lục Cận Phong đi vào. Tô Yên đang đứng bên cạnh giường lựa quần áo, có một bộ đồ ngủ cô thích nhất không thấy đâu nữa.

“Bộ độ ngủ màu tím kia của em đâu?”

“Chắc là thím Lệ đem đi giặt rồi cũng nên.” Lục Cận Phong thật sự không nhớ là bộ đồ ngủ nào.

Tô Yên trợn trừng anh một cái: “Lúc nãy nghe giọng nói của Vạn Nhất, anh lại bị ám sát à? Chuyện bao giờ đấy?”

Lục Cận Phong: “…”

“Chỗ cửa Biệt Viện Tiểu Trù, nãy em cũng ở đó.”

“Lúc nãy sao? Có chuyện này à?” Tô Yên gãi đầu, ngại ngùng cười nói: “Uống nhiều quên mất rồi. Nhưng thấy anh không hề hấn gì, xem ra đối phương đã thất bại.”

Cuộc sống của Lục Cận Phong trải qua trong dao súng máu me, thường xuyên gặp phải loại ám sát như vậy. Tận đáy lòng Tô Yên rất lo lắng, nhưng đây là sự lựa chọn của Lục Cận Phong.

Tô Yên vỗ vai Lục Cận Phong: “Sau này bất kể là gặp phải điều gì, hay là tình huống như thế nào, em chỉ cần anh sống sót trở về, chắc chắn phải sống sót trở về.”

Cô sẽ không ngăn cản hoặc can thiệp vào sự lựa chọn của anh, nhưng mà anh nhất định phải sống sót.

Lục Cận Phong bị ám sát nhiều lần như vậy, năng lực chịu đựng trong lòng Tô Yên cũng đã lớn mạnh hơn, sẽ không kinh ngạc nữa.

Lục Cận Phong nở nụ cười, anh duỗi cánh tay ra, ôm Tô Yên vào lòng: “Yên Yên, em thật tốt, sao anh lại may mắn thế này, đúng là nhặt được báu vật.”

Cô có thể hoàn toàn hiểu được anh, nhìn như thi thoảng lại dở tính càn quấy, nhưng trong những việc phải trái đúng sai thì chưa từng hàm hồ.

“Bớt nịnh nọt em đi.” Tô Yên quở trách: “Dù sao thì nếu như ngày nào đó anh không làm được, vậy thì em tuyệt đối sẽ không tha thứ.”

“Được. Sau này bất kể là gặp phải tình cảnh nguy hiểm như thế nào, anh nhất định sẽ sống sót trở về.” Lục Cận Phong ôm eo Tô Yên, nói: “Yên Yên, thời gian rời đảo của Hạ Phi đã đủ lâu rồi, nó nên về lại đảo thôi.”

Tô Yên là mẹ của Hạ Phi, tất nhiên Lục Cận Phong phải trưng cầu ý kiến.

Tô Yên thở dài một hơi, trợn trừng Lục Cận Phong một cái: “Anh lừa con trai em lên đảo, món nợ này em còn chưa tính với anh đâu.”

“Oan uổng, đó là do ông Tiết làm mà.” Lục Cận Phong nhanh chóng phủi sạch quan hệ, lại nói có lý lẽ: “Yên Yên, Hạ Phi là một hạt giống tốt, ngành nghề của chúng ta cũng không có nguy hiểm đến thế…”

Tô Yên trợn mắt một cái: “Anh cứ ba ngày hai bữa bị ám sát, còn nói là không nguy hiểm, có thấy rát mặt không?”

Lục Cận Phong: “…”

Hàm răng có hơi ê ẩm.

“Yên Yên, Hạ Phi ở trên đảo có thể học được không ít thứ, điều này rất có lợi cho tương lại của nó sau này. Đợi nó trưởng thành rồi, cũng không nhất định chọn con đường này, em cứ coi như nó đang đi học đi.”

Lời nói của Lục Cận Phong có khi nào là không có lý.

Tô Yên biết chí hướng của Hạ Phi, cũng biết thiên phú của nó.

“Chuyện này em không thể quyết định được, để coi nguyện vọng của Hạ Phi thôi.”

“Được.”

Lục Cận Phong lại bắt đầu được voi đòi tiên: “Một mình Hạ Phi đi ra đảo, Hạ Vũ Mặc ở một mình cũng rất cô đơn…”

“Dừng lại.” Tô Yên cảm thấy không ổn, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Em chỉ có hai đứa con trai, nếu như anh hốt đi hết, em không để yên cho anh đâu. Còn nữa, em còn chưa hỏi chuyện giữa anh và Tần Nhã Đan đâu, sao cô ta lại sống sót trở về rồi?”

Tô Yên ngồi xuống mép giường, đôi chân thon dài trắng nõn bắt chéo, hai tay vòng trước ngực, giọng điệu chất vấn.

Lục Cận Phong cười khẽ một tiếng, thành thật nói: “Năm năm trước, nói một cách chính xác thì đã là sáu năm trước rồi, lần đó Lục Thừa Mẫn đã đặt bẫy anh, lại đúng lúc gặp kẻ thù tìm đến, lúc đó thế lực của Ám Dạ chưa lớn như bây giờ, Vạn Nhất bị phái đi phía Đông khai phá, Hạ Vũ và Hạ Huy…”

Tô Yên ngắt lời anh: “Nói trọng điểm.”

“Được rồi.” Lục Cận Phong nói: “Trọng điểm chính là, người của Địa Sát thừa nước đục thả câu, Nhã Đan đã thay anh dẫn kẻ thù rời đi, bị bọn chúng bắt được. Sau này anh đi tìm Nhã Đan, chỉ tìm thấy một chiếc giày và một bãi vết máu. Lúc đó xe của Địa Sát đã bị thiêu còn cái vỏ không, Nhã Đan cũng mất tích, bọn anh đều cho rằng cô ấy đã chết. Hôm nay cô ấy nói cho anh biết, cô ấy được người ta cứu, dẫn ra nước ngoài…”

Tô Yên nghiêm túc nghe. Tần Nhã Đan nói với Lục Cận Phong, người cứu cô ta không cho cô ta đi, gần đây cô ta mới tìm được một cơ hội chạy ra.

“Lục Cận Phong, anh tin lời cô ta sao? Đã sáu năm rồi, chẳng lẽ đều không tìm được cơ hội?”

Sơ hở của lý do này quá lớn.

Lục Cận Phong cười cười: “Yên Yên, Những năm qua cô ấy đã làm gì, anh không hề quan tâm, chỉ cần cô ấy sống sót trở về là được rồi.”

Tô Yên đã hiểu. Năm đó Tần Nhã Đan vì Lục Cận Phong mới xảy ra chuyện, trong lòng anh luôn có cảm giác tội lỗi. Hiện tại người đã trở lại rồi, anh cũng không cần phải gánh vác cảm giác tội lỗi nặng nề đó nữa.

Còn Tần Nhã Đan đã làm gì trong những năm qua, năm đó sau khi mất tích đã đi đâu, Lục Cận Phong không hề quan tâm.

Tô Yên gật đầu, đứng dậy: “Em đi tắm đây, cả người toàn là mùi rượu, khó ngửi chết đi được.”

“Cùng đi.”

Lục Cận Phong xoay người đi theo. Tô Yên bước được hai bước lại xoay người lấy đồ. Bụp, hai người tông vào nhau, trán đụng phải trán.

“Lục Cận Phong, anh làm em đau.” Tô Yên tức giận, giọng nói rất lớn.

Cửa phòng ngủ.

Tần Nhã Đan đang bưng canh giải rượu đứng ở cửa, đúng lúc nghe được câu này, sắc mặt lập tức cực kỳ khó coi.

“Anh sẽ nhẹ một chút, em đừng động đậy.” Đây là giọng nói của Lục Cận Phong.

“Đau đau đau.”

“Nhịn thêm một chút, lát nữa là đỡ rồi.”

“Anh đút quá sâu rồi, kéo ra một chút…”

Tần Nhã Đan nghe mà mặt đỏ tai hồng, trước mặt dường như hiện ra một cảnh tượng không thể miêu tả.

Bàn tay đang bưng canh giải rượu đều đã siết chặt lại, khớp ngón tay trắng bệch.

Tần Nhã Đan liên tục hít sâu mấy lần, tim vẫn còn đập rất nhanh, là do tức giận.

Cô ta giơ tay định gõ cửa, trước mặt chợt đen lại, người đã té xỉu.

Tô Yên và Lục Cận Phong ở trong phòng nghe thấy tiếng động, hai người nhìn nhau một cái.

Tô Yên nói: “Đi xem thử có chuyện gì.”

Lục Cận Phong đặt bình cồn trong tay xuống, bước nhanh ra ngoài.

Trán Tô Yên bị đụng đỏ, có hơi hơi sưng. Vừa nãy Lục Cận Phong đang cầm tăm bông nhúng cồn tiêu sưng cho Tô Yên.

Vừa mở cửa ra, đã thấy Tần Nhã Đan ngã trước cửa.

Tô Yên cũng đi ra: “Cô ta sao vậy?”

Xa Thành Nghị đúng lúc mới quay về từ bên ngoài, vừa mới lên lầu, Lục Cận Phong lập tức nhìn thấy, kêu lên: “Xa Thành Nghị, qua đây xem Nhã Đan thử.”

Xa Thành Nghị đi qua, nhìn thấy khuôn mặt của Tần Nhã Đan, vẫn rất kinh ngạc: “Tôi bị hoa mắt sao?”

Chẳng lẽ anh ta nhìn lầm rồi?

Đây không phải là Tần Nhã Đan đã chết mấy năm rồi sao?

“Coi cô ấy thế nào trước đã.” Lục Cận Phong nói: “Cô ấy đã từng làm phẫu thuật ghép tim.”

Đây là Tần Nhã Đan nói.


“Không gấp, để tôi xem thử.”


Xa Thành Nghị nhìn nhìn Tần Nhã Đan, rồi lại bắt mạch, nói: “Không có gì quá đáng ngại, tỉnh lại là được.”


Tô Yên hỏi: “Vì sao cô ta lại đột nhiên ngất?”


“Tức giận công tâm.” Xa Thành Nghị nói: “Nói một cách đơn giản, là bị tức xỉu.”

Advertisement
';
Advertisement