Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam (Truyện full)

Tô Yên mang theo tâm lý phục thù cố tình phớt lờ Lục Cận Phong, trò chuyện vô cùng nhiệt tình với Lạc Gia Bách về chuyện quá khứ rồi lại nói đến chuyện tương lai.

Cứ trò chuyện như vậy một lúc, ngay cả địa điểm kết hôn, hôn lễ sẽ tổ chức như thế nào, con cái nên học mẫu giáo ở trường nào, Lạc Gia Bách đều đã sắp xếp ổn thỏa.

Trong lòng Tô Yên vô cùng lúng túng, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh nở nụ cười nói: “Lớp trưởng Lạc, cậu nghĩ thật chu đáo nha.”

“Đàn ông mà, nên kiếm tiền nuôi gia đình, còn phụ nữ cứ phụ trách xinh đẹp như hoa là được rồi. Tô Yên, gả cho tôi, tôi nhất định sẽ không bạc đãi em đâu, đến lúc đó em không cần ra ngoài làm việc, cứ ở nhà làm việc nhà dạy dỗ con cái là được rồi. Mỗi tháng tôi sẽ đưa cho em hai ngàn tệ phí sinh hoạt.” Chủ nghĩa đàn ông là trụ cột trong gia đình của Lạc Gia Bách lộ ra rồi.

“Hai ngàn.” Tô Uyên suýt chút nữa phun nước trái cây ra khỏi miệng: “Lương bảo mẫu bây giờ thấp như vậy sao?”

Lạc Gia Bách hơi trầm mặt xuống: “Sao lại là bảo mẫu chứ.”

“Xin lỗi, vừa nãy tôi nghe thấy những tiêu chuẩn mà cậu vừa nêu, tôi thật sự còn tưởng cậu đang tìm bảo mẫu đấy.”

Lục Cận Phong bình tĩnh ngồi xuống bàn bên cạnh, anh vừa nhìn một cái đã biết là Tô Yên cố ý muốn chọc tức anh.

“Tô Yên, chúng ta cũng không còn nhỏ, không cần trải qua dăm ba chuyện tình yêu trai gái đó nữa. Tôi ấy, dự định sau khi kết hôn nhất định phải sinh ba đứa con, còn bắt buộc phải có con trai. Nhưng mà em yên tâm, nếu như em nuôi con bận rộn quá thì tôi sẽ bảo bố mẹ tôi đến giúp em.”

Tô Yên: “...”

Chuyện này đúng thật là ngoài dự đoán nha.

Khóe mắt Tô Yên âm thầm liếc qua Lục Cận Phong một cái, Lục Cận Phong đang chậm rãi uống cà phê, khóe môi cong lên.


Đây là đang cười nhạo cô.

Tô Yên đột nhiên cảm thấy mất mặt chết đi được, nếu như cô thật sự kết hôn với Lạc Gia Bách, phỏng chừng Lục Cận Phong sẽ cười nhạo cô là không có mắt nhìn người kia.

Vốn định lấy Lạc Gia Bách ra để chọc tức Lục Cận Phong, còn chưa kịp khiến cho Lục Cận Phong tức giận mà cô đã tức giận trước rồi.

Tô Yên thoáng nhìn thấy Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đang từ bến tàu quay về, bèn đứng lên cười nói: “Chúng ta hẹn ngày khác gặp nhé lớp trưởng Lạc, tổng thể hình ảnh bên ngoài này của cậu, tôi thấy thật sự cần phải chỉnh đốn lại một chút.”

“Đàn ông mà, suy cho cùng rồi cũng sẽ phát tướng thôi.” Lạc Gia Bách vẫn còn chưa nhận ra bản thân đã bị Tô Yên cho vào danh sách đen, cười nói: “Gần đây tôi đang nghỉ phép nên có thời gian rảnh, em muốn đi đâu tôi đều có thể đưa em đi.”

“Đợi bữa khác đi, hôm nay tôi lái xe đến.”

Tô Yên thanh toán rồi ra ngoài, đi đến chiếc Ferrari bên cạnh chiếc BMW của Lạc Gia Bách. Trước vẻ mặt kinh ngạc của Lạc Gia Bách, cô mở cửa xe ra, nói: “Lớp trưởng Lạc, gặp lại sau.”

So với Ferrari, chiếc BMW qua là đáng thương mà.

Tô Yên khởi động xe, Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đúng lúc đi tới bước lên xe, ba người đẹp cùng một chiếc Ferrari, khỏi phải nói đẹp mắt biết bao nhiêu.

Lâu Doanh nhìn thấy Lục Cận Phong trong tiệm đồ uống lập tức huýt sáo về phía anh.

Tô Yên nhìn cũng không thèm nhìn Lục Cận Phong một cái, đạp chân ga rời đi.

Lạc Gia Bách đứng trợn tròn mắt trước cửa tiệm, đột nhiên cảm thấy mặt đỏ tía tai, mặt bị vả bốp bốp.

Lục Cận Phong thanh toán rồi rời đi, xe của anh cũng đậu bên cạnh chiếc BMW, Rolls-Royce Phantom đẳng cấp có giá hàng chục triệu.

Khi Lục Cận Phong lên xe, anh nói với Lạc Gia Bách một câu: “Cô ấy không phải là người mà anh có thể mơ tưởng đến.”

Lạc Gia Bách: “...”

Hóa ra tên hề chính là mình.

Đột nhiên cảm thấy chiếc BMW không còn ngầu nữa rồi.

Tô Yên quay về chỗ ở: “Chị ngủ trưa một lát.”

Hàng đã được gửi đi, cũng coi có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi.

Lâu Doanh cười nói: “Chị à, bây giờ mới là giữa trưa, bây giờ mà ngủ trưa thì còn sớm lắm.”

“Chị dưỡng thai.” Tô Yên thay giày, bước lên lầu.

“Chị, cậu cả Lục đã đuổi đến đây rồi, vừa nãy hai người không nói chuyện vài câu sao?”

Tô Yên quay lại nói: “Đừng nhắc đến anh ta với chị, nhắc đến anh ta là cạch mặt.”

“Không nhắc nữa không nhắc nữa.” Lâu Doanh trêu chọc nói: “Không thể chọc vào phụ nữ đã chia tay. Chị, chị ở nhà dưỡng thai cho tốt, em với Phi Minh ra ngoài một chuyến đây.”

Tô Yên không đáp, nhưng cô đã nghe thấy rồi.

Lâu Doanh kéo theo Bạch Phi Minh ra ngoài.

Bạch Phi Minh hỏi: “Chúng ta ra ngoài làm gì?”

“Dành không gian cho hai người bọn họ đó.” Lâu Doanh nói: “Mình tốn hết mười triệu, anh rể họ tương lai hứa là sẽ cho mình năm mươi triệu, mình ngồi không được lời bốn mươi triệu. Chuyện tốt như vậy, dại gì mà không làm chứ.”

Bạch Phi Minh ngẩn ra: “Lục Cận Phong đồng ý với cậu khi nào?”

“Mới vừa nãy đó, bọn mình ở bến tàu ra ám hiệu, ra giá năm mươi triệu, cần giúp đỡ thì kê thêm chi phí.” Lâu Doanh bĩu môi: “Mình đây là nể mặt chị họ, nể mặt người nhà nên còn đã giảm giá rồi đó.”

Bạch Phi Minh: “...”

Nếu như cô ta nhớ không lầm thì vừa nãy Lâu Doanh chỉ có huýt sáo một cái, đơn giản vậy thôi mà ẩn chứa nhiều thông tin như vậy rồi à?

“Cậu đây là bán đứng chị của mình đó.”

“Sao có thể nói như vậy chứ, mình đây cũng là vì nghĩ có cháu gái nhỏ vẫn chưa ra đời của mình cơ mà, hao tâm tổn sức biết bao nhiêu mà nói.”

Bạch Phi Minh: “...”

Hao tâm tổn sức để lừa được năm mươi triệu của Lục Cận Phong thì có.

Tô Yên nào có ngủ được chứ, ở trên giường lăn qua lăn lại, hận không thể uống mấy viên thuốc ngủ.

Đáng tiếc, cô không thể.

Tô Yên tháo bịt mắt ra, sờ lên bụng rồi bắt đầu lẩm bẩm nói chuyện với bé con.

“Con gái ngoan, mẹ sẽ không tha thứ cho cha của con đâu, đánh chết cũng không tha thứ.”

“Anh ta tưởng rằng ngàn dặm đuổi đến đây thì mẹ liền mềm lòng à, không có cửa đâu."

“Về sau ba mẹ con chúng ta sẽ sống cùng nhau, phải rồi, còn có hai anh trai của con nữa, đợi mẹ chỉnh đốn Thiên Lang ổn thỏa, kiếm được thật nhiều tiền, sau này sẽ dẫn các con ra ngoài ăn một bữa thật lớn, thả thính mấy anh trai.”

“Trời đất rộng lớn sợ gì không có cỏ thơm, cứ để cho cha mấy đứa ngây ngốc ở nơi mát mẻ nào đó đi.”

Sau khi làm một xây dựng tâm lý, trong lòng Tô Yên cũng bớt rối ren hơn, cơn buồn ngủ dần dần ập đến, cô vô thức ngủ thiếp đi.

Có thể là do sinh đôi, nên Tô Yên cảm thấy cơ thể mệt mỏi hơn bình thường, giấc ngủ này kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ, ngủ dậy thì đã là buổi chiều rồi.

Tô Yên bị cơn đói làm cho tỉnh dậy.

Vừa mở mắt ra đã ngửi thấy một mùi thơm nồng, là mùi của cá vược hấp và vịt quay.

Tô Yên mang giày đi xuống lầu: “Lâu Doanh, hôm nay lương tâm vực dậy nên cải tiến món ăn rồi…”

Còn chưa nói xong, Tô Yên đã nhìn thấy một bóng dáng bận rộn trong phòng bếp mở cửa kia.

Lục Cận Phong đang đeo tạp dề, xắn tay áo xào rau.

Nghe thấy động tĩnh, Lục Cận Phong quay đầu lại, nở một nụ cười ấm áp: “Yên Yên, tỉnh rồi à, em ngồi trước đợi một lát nhé, sắp ăn được rồi.”

Nụ cười của Lục Cận Phong khiến trái tim Tô Yên giống như mặt hồ phẳng lặng bị ném xuống một viên sỏi, gợn sóng từng đợt.

Tô Yên ngồi xuống ghế ăn, bầu không khí yên tĩnh, chỉ nghe được âm thanh bận rộn của Lục Cận Phong trong phòng bếp.

Lục Cận Phong xào xong đồ ăn, bày lên bàn, cá vược hấp và vịt quay, từng món đặt trước mặt Tô Yên, còn bày sẵn một bát cơm, đũa và thìa đều được chuẩn bị đầy đủ.

Vô cùng chu đáo.

Tô Yên nhìn đồ ăn trên bàn, rồi liếc mắt nhìn vẻ mặt niềm nở ân cần của Lục Cận Phong.

“Anh tốn bao nhiêu tiền để mua chuộc Lâu Doanh?”

Lúc này, Tô Yên đương nhiên có thể đoán ra Lục Cận Phong đã mua chuộc được Lâu Doanh rồi.

“Một ít tiền mà thôi, yên tâm, sau này anh sẽ nghĩ cách lừa cô ấy lấy lại tiền, nhất định sẽ không phá của đâu.”

Nếu Lâu Doanh ở đây, đoán chừng sẽ hộc máu mất.

Hai vợ chồng này, chính là những nhà tư bản điển hình mà, chuyên lừa phỉnh một cô gái nhỏ đáng thương hiền lành này.

Khóe miệng Tô Yên giật giật, bụng đói rồi, cũng không làm ra vẻ, cầm lấy đũa ăn cơm.

Nhìn thấy Tô Yên ăn cơm, Lục Cận Phong thầm thở phào một hơi.

Bước đầu tiên dỗ vợ, xem như thành công rồi.


Nhưng rất nhanh đã bỉ vả mặt rồi.


Tô Yên ăn uống no say, từ trong ví tiền lấy ra một ngàn tệ: “Đây là tiền cơm.”


Một chút ít ơn huệ này mà muốn mua chuộc cô?


Nằm mơ đi nhé!

Advertisement
';
Advertisement