Bộ phận thần kinh ở mắt chính là nơi rắc rối phức tạp nhất.
Cuối cùng bác sĩ cũng đưa ra kết luận: "Có lẽ sau khi bị đụng phải, thần kinh giác quan bị chèn ép nên dẫn đến việc mất đi thị lực, với tình hình hiện giờ của anh Lục thì không thích hợp để làm phẫu thuật, nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa, chúng ta sẽ quyết định phương án phẫu thuật, vấn đề không khó lắm, anh Lục và cô Tô không cần lo lắng đâu."
Tô Yên thở một hơi nhẹ nhõm, nắm chặt tay Lục Cận Phong: "Nghe thấy chưa, chỉ là tạm thời bị thế thôi."
Lục Cận Phong gật đầu, Hạ Phi từ bên ngoài chạy vào: "Mẹ ơi, nghe nói đại ca Lục tỉnh lại rồi."
Hạ Phi ra ngoài một lát giờ mới quay lại, thấy Lục Cận Phong tỉnh rồi, gương mặt nhỏ của cậu bé mới giãn ra một chút, nó nói trêu: "Đại ca Lục, hôm nay chú tổn thọ quá rồi."
Hạ Vũ và Hạ Huy vốn vẫn đứng ở cửa, lúc các bác sĩ vào kiểm tra cho Lục Cận Phong, cậu bé cũng đi vào, hỏi họ: "Mắt của đại ca cháu có thật là chữa khỏi được không?"
"Cái này phải dựa vào kết quả phẫu thuật." Câu trả lời của bác sĩ có hơi rập khuôn.
"Mắt?" Hạ Phi mơ hồ nói: "Mắt đại ca Lục làm sao cơ?"
Tô Yên nói: "Tạm thời không nhìn thấy được."
Lục Cận Phong vỗ vỗ tay Tô Yên: "Đừng lo, cứ tin bác sĩ."
Hạ Phi nói: "Hay là chúng ta gọi chú Xa tới đây?"
Hạ Vũ Hạ Huy đều đồng ý: "Tay nghề của anh Xa rất giỏi, có anh ấy, nhất định sẽ không có chuyện gì."
Đang nói thì chuông điện thoại của Hạ Vũ vang lên, vừa nhìn thấy màn hình hiển thị, gã đã lộ vẻ kinh ngạc: "Đại ca, là điện thoại của anh Xa."
Hạ Vũ có hơi bất ngờ, bình thường Xa Thành Nghĩ sẽ gọi trực tiếp cho Lục Cận Phong hoặc Vạn Nhất, Lục Cận Phong xảy ra chuyện, theo lẽ thường thì anh ta sẽ gọi cho Vạn Nhất, sao giờ lại gọi vào máy gã?
Lục Cận Phong nói: "Nghe máy đã."
"Vâng." Hạ Vũ nhận điện thoại.
Điện thoại vừa kết nối, Xa Thành Nghị đã hỏi ngay: "Cứu được Lục Cận Phong chưa?"
"Đại ca đang ở viện, vừa mới tỉnh lại, đúng rồi, anh Xa, mắt của đại ca không nhìn thấy, tôi đưa điện thoại cho anh ấy nhé, hai người nói chuyện với nhau đi." Hạ Vũ đưa điện thoại cho Lục Cận Phong.
Lục Cận Phong vẫn chưa biết Trần Tố Anh đã xảy ra chuyện, đám người Vạn Nhất cũng không có nhắc tới.
Xa Thành Nghị hỏi: "Có cần tôi tới đó một chuyến không?"
"Tạm thời không cần, hai ngày nữa tôi sẽ về Đế Đô.".
Truyện đề cử: Trọng Sinh: Bù Đắp Cho Lão Công Chiếm Hữu
Lục Cận Phong cũng muốn để Xa Thành Nghị phẫu thuật mắt cho mình, dù sao anh ta cũng là người của mình nên cũng yên tâm hơn.
Có Xa Thành Nghị ở đây, tỷ lệ phẫu thuật thành công cũng sẽ cao hơn.
Đừng thấy Lục Cận Phong không bày ra vẻ gì sau khi biết mắt mình không nhìn thấy được, thực ra trong lòng anh rất sốt ruột.
Anh không thể chấp nhận rằng bản thân sẽ mất đi thị giác mãi mãi.
"Được." Xa Thành Nghi chần chừ rồi đáp: "Đơi anh về rồi nói."
Chuyện liên quan tới Trần Tố Anh, Xa Thành Nghị đang định nói ra nhưng rồi cũng đành thôi.
Cũng chỉ còn có hai ngày.
Chuyện mà Trần Tố Anh nói, Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc đều là con trai của Lục Cận Phong, anh ta nghĩ nói trực tiếp sẽ tốt hơn.
Màn đêm buông xuống.
Trước sự yêu cầu mạnh mẽ của Lục Cận Phong, Tô Yên mới cùng với Lâu Doanh và Bạch Phi Minh về phòng nghỉ ngơi trước, còn lại mấy người Vạn Nhất ở lại trông coi.
Hạ Phi cũng trở về cùng mẹ.
Tô Yên đi ngâm mình tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ vào người, Lâu Doanh gọi ít đồ ăn ship ngoài tới.
Đồ ăn cô ta nấu quả thật là rất khó nuốt, nghĩ nghĩ một chút thì thấy gọi đồ ăn ngoài vẫn tốt hơn.
Hạ Phi biết Tô Yên đang có em gái trong bụng, cho nên cậu bé chăm sóc cô vô cùng cẩn thận, đồ ăn thức uống cho cô đều một tay cậu bé chuẩn bị chu đáo.
"Mẹ ơi, có cần con đút cho mẹ ăn không ạ?"
Tô Yên dở khóc dở cười: "Mẹ có yếu đến vậy đâu, con trai ngoan của mẹ, mau ngồi xuống ăn đi, có phải ở trên đảo huấn luyện rất vất vả không? Con gầy quá, còn đen đi nữa."
Tô Yên thấy Hạ Phi đen đi không ít, trong lòng cô vô cùng xót xa.
"Mẹ ơi, này người ta gọi là màu da rám nắng khỏe mạnh, mẹ xem xem, con còn có cơ bắp đó." Vì muốn Tô Yên vui mà Hạ Phi đặc biệt vén áo lên, biểu diễn cho cô thấy cơ bụng của mình: "Sau này con nhất định còn khỏe mạnh hơn cả đại ca Lục."
"Đương nhiên rồi, con trai mẹ là giỏi nhất." Tô Yên không tiếc lời khen ngợi cậu bé.
Lâu Doanh ở một bên ngây ngốc trợn mắt: "Chị, hai người thật sự cho thằng bé lên đảo huấn luyện à?"
Mặc dù Lâu Doanh cũng được huấn luyện từ lúc mới có mấy tuổi, nhưng thường ngày trông thấy Tô Yên vẫn luôn yêu thương chiều chuộng Hạ Phi, nay lại cho thằng bé đi huấn luyện, quả thật cô ta cũng hơi ngạc nhiên.
Sự vất vả khổ luyện đó, đâu phải người bình thường nào cũng chịu được.
Tô Yên cười bất lực: "Hạ Phi muốn tự đi, chị cũng không nỡ."
Ánh mắt Hạ Phi toát lên vẻ kiên định, cậu bé nói: "Chịu được khổ mới có thể thành tài chứ!"
Lâu Doanh giơ ngón cái: "Đúng là hậu sinh khả úy, đúng rồi, Hạ Phi, dì có chuyện muốn hỏi cháu, cái người đi xe thể thao trong Ám Dạ là gì đấy?"
"Xe thể thao?"
Lâu Doanh cắn răng nghiến lợi: "Vạn Nhất đó."
"À, chú hai Vạn." Hạ Phi hiểu ra, đồng thời cậu bé tỏ vẻ bí hiểm nói: "Dì út thích chú Vạn à?"
Nghe xong, Lâu Doanh có hơi sặc thức ăn đang nhai trong miệng, cô ta cười chế giễu: "Dì muốn phế anh ta cho rồi."
"Chú hai Vạn đắc tội gì với dì út vậy?"
Hạ Phi vừa dứt lời thì ngoài sân có tiếng tắt động cơ ô tô.
Mấy người quay đầu nhìn lại, trong sân có không ít người tới.
Là Tần Chấn Lâm.
Lâu Doanh đập bàn đứng dậy: "Vách tường nhà bà đây bị đâm thủng cái lỗ to chà bá, còn chưa tìm mấy người tính sổ, còn dám tới đây? Phi Minh, tóm lấy ông ta."
Vừa nói, Lâu Doanh và Bạch Phi Minh hùng hổ đi ra ngoài.
Hạ Phi nói với Tô Yên: "Mẹ ơi, mẹ ở trong này nhé."
Dứt lời, cậu bé cũng chạy ra ngoài.
Tô Yên đâu thể giống con rùa rụt cổ trốn trong xó nhà?
Lâu Doanh mở cửa, bộ dạng như sắp sửa đánh nhau, nhưng khi cô ta nhìn thấy ngoài sân chất đầy quà thì nhất thời sững ra.
"Làm gì vậy?" Lâu Doanh liếc nhìn Bạch Phi Minh và Hạ Phi.
Hai người họ cũng không rõ.
Tần Chấn Lâm tay cầm linh chi vạn năm tuổi, đứng ở sân cười tủm tỉm: "Chào mọi người, đừng hiểu lầm, tôi tới thăm Tiểu Yên, chỗ đồ này đều là mua cho con bé."
Lâu Doanh nói: "Chồn tới chúc tết gà à, quả thật không thể yên tâm được."
Tô Yên cũng ra ngoài xem, cô nhìn Tần Chấn Lâm và đống đồ trong sân, lạnh lùng nói: "Ông chủ Tần, mong ông mang hết đống đồ này đi, tôi không cần."
"Tiểu Yên, đây chỉ là chút thành ý của tôi mà thôi." Thái độ của Tần Chấn Lâm rất tử tế, ông ta cười tươi nói: "Chuyện lúc trước đều là hiểu lầm, cửa trong căn phòng bí mật, tôi đều dỡ hết rồi, còn chỗ nào cháu không vừa ý thì cứ nói, chỉ cần cháu hết giận."
Tô Yên thấy vô cùng bực bội, rốt cuộc ông ta đang nói vớ vẩn cái gì vậy?
"Mắt của Lục Cận Phong bị thương rồi, ông có thể đền lại mắt cho anh ấy không? Nếu ông muốn đền, tôi cũng không chắc mình sẽ hả giận."
Lời này là Tô Yên cố ý nói ra, cô thật sự không tin Tần Chấn Lâm sẽ đền đôi mắt lại cho Lục Cận Phong.
Không ngờ, Tần Chấn Lâm trầm mặc một lúc rồi đáp: "Được."
Dứt lời, ông ta gọi đàn em: "Mang dao ra đây."
Tô Yên và đám Lâu Doanh đều lấy làm kinh ngạc.
Lâu Doanh ngạc nhiên nói: "Ông ta trúng tà sao?"
Ấy vậy mà đàn em của Tần Chấn Lâm lại thật sự mang dao tới, ông ta cầm dao trong tay, nhìn về phía Tô Yên, bộ dạng không có chút gì giống như muốn đổi ý, trái lại còn nở một nụ cười hiền từ: "Nói cho cùng thì cuối cùng cũng phải trả món nợ này, đây là do cha đã nợ mẹ con con, nên trả, một đôi mắt này đền cho mọi người, Tiểu Yên, mong rằng con đừng oán trách cha nữa."
"Cha?"
Mọi người đều bất ngờ đến ngây ngốc tại chỗ.
Tần Chấn Lâm ra tay, Tô Yên vội vàng nói: "Đợi đã, Tần Chấn Lâm, có phải ông hiểu sai gì đó rồi không, nói linh tinh gì vậy?"
Hồi trước nói muốn lấy cô là vợ lẽ, giờ lại xưng cha với cô.
Thật nực cười!
Tần Nhã Đan ngồi trong xe trông thấy Tần Chấn Lâm định tự móc mắt mình ra thì vội vàng xuống xe ngăn ông ta lại: "Cha, cha điên rồi à, cho dù cha có móc mắt mình ra thì Tô Yên cũng sẽ không nhận cha đâu."
"Cha không cần con bé nhận mình là cha, đây là do cha đã nợ mẹ con họ."
Tô Yên nghe nói mà mơ hồ không hiểu gì hết: "Các người đang nói gì vậy?"
Tần Nhã Đan đoạt lấy con dao trong tay Tần Chấn Lâm, rồi cô ta quay sang nói với Tô Yên: "Cô chính là con gái ruột của cha tôi và Lệ Uyển."
Lâu Doanh và Bạch Phi Minh bốn mắt nhìn nhau, gì mà cẩu huyết thế này?
Tô Yên cười lạnh: "Chuyện đó sao có thể xảy ra, ông chủ Tần, bớt ở đây làm trò đi!"
Hồi trước cô cũng từng hỏi qua, Tần Chấn Lâm đã chính miệng phủ nhận, sao giờ cô lại biến thành con gái ruột của ông ta được chứ?
Tần Chấn Lâm kích động nói: "Đó là sự thật, là chính miệng Lệ Quốc Minh nói cho cha biết, con sinh vào tháng chín, không phải tháng một, là do mẹ con đã lừa con, cũng lừa cả cha."
Tô Yên kinh ngạc, Lâu Doanh vô cùng bái phục nói: "Dì tôi thật ngầu."