Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam (Truyện full)

Tô Yên xem xong nội dung bức thư, thấy có hơi khó tin.

Những bức thư này thật sự là do mẹ viết cho Tần Chấn Lâm, trong từng câu từng chữ đều để lộ tình yêu và tưởng nhớ nồng đậm.

Trong lòng mẹ, Tần Chấn Lâm mới là bí mật mà bà ấy không thể nói ra, là tình cảm chân thành của bà ấy.

Ngay cả những thứ mẹ viết trước khi qua đời, cũng để lộ sự thương nhớ đối với Tần Chấn Lâm.

Thì ra, trước khi mẹ qua đời, người bà ấy muốn gặp nhất là Tần Chấn Lâm.

Chỉ đáng tiếc, bà ấy rời đi với sự tiếc nuối, đến lúc chết cũng không gặp được Tần Chấn Lâm.

Trước khi qua đời, bà ấy đã từng gọi cho Tần Chấn Lâm. Tuy nhiên, người nghe điện thoại lại không phải là Tần Chấn Lâm, mà là mẹ của Tần Nhã Đan.

Trong bức thư không có nói đến nội dung cuộc gọi lúc đó, nhưng từ trong câu chữ, Tô Yên có thể cảm nhận được một loại bi thương.

Yêu nhưng không thể có được.

Yêu nhưng không thể nói ra.

Yêu nhưng không thể gặp, không thể nghĩ, không thể nhớ.

Yêu đến tận xương tủy, không thể cứu chữa.


Chóp mũi Tô Yên chua xót, dòng chua xót đó xộc thẳng đến hốc mắt, tầm nhìn trở nên mơ hồ.

Là nước mắt.

“Mẹ, trên đó viết gì vậy ạ?”

Thấy mắt Tô Yên ươn ướt, Hạ Phi vô cùng khẩn trương.

Lưu Tuyết Lam cũng hết hồn: “Tiểu Yên, làm sao vậy?”

“Những thứ này đều là di vật của mẹ con, là bức thư bà ấy viết.” Tô Yên nhớ đến khoảnh khắc mẹ nhắm mắt, ánh mắt từ ái nhìn cô, lại giống như đang nhìn một người khác thông qua cô.

“Tiểu Yên, cha đã cố ý đến chợ mua cá biển và rất nhiều trái cây, nghe nói là bổ nhất cho người có thai.”

Tô Đình Nghiêm xách bao to bao nhỏ đi vào, trái cây thì bưng từng thùng từng thùng vào.

Toàn là thùng trái cây mấy nghìn vạn trở lên.

Đây vẫn là lần đầu tiên Tô Yên nhận được sự quan tâm của Tô Đình Nghiêm.

“Tiểu Yên, không phải đây là chiếc hộp gỗ màu đỏ của mẹ con để lại sao?” Tô Đình Nghiêm chú ý đến chiếc hộp gỗ màu đỏ và những lá thư trên bàn, nói: “Những thứ đó đều là do mẹ con viết sao? Cha xem thử, có thư viết cho cha không.”

“Cha, hay là cha đừng…”

Tô Yên muốn ngăn cản. Dù sao thì đối với Tô Đình Nghiêm mà nói, mỗi bức thư này… đều vô cùng đau lòng.

Tô Đình Nghiêm nhanh tay lấy một bức thư từ trong hộp. Tô Yên không thể ngăn cản, Tô Đình Nghiêm đã đọc nội dung bức thư mất rồi.

Ông ta đọc nhanh như gió. Sau khi đọc xong, nụ cười trên mặt Tô Đình Nghiêm ***** **** tại khóe miệng, ngay sau đó lại cười: “Mẹ con… từ đầu đến cuối mẹ còn đều không thể quên người đó.”

Nụ cười của Tô Đình Nghiêm mang theo mấy phần cay đắng.

Thì ra, ông ta đã sớm biết người trong lòng mẹ là người khác.

Đột nhiên Tô Yên nhớ đến một chuyện, lật xuống tận đáy, lấy bức thư đầu tiên mà mẹ viết ra.

Cô vội vàng mở ra xem.

“Chấn Lâm, con của chúng ta đã ra đời rồi, là một bé gái xinh xắn. Lỗ mũi và lông mày giống anh, lúc cười lên thì giống em. Đúng rồi, em đã đặt tên cho con là Yên. Trên đời này có ba thứ mà em yêu thích, mặt trăng, mặt trời và anh. Buổi sáng yêu mặt trời, buổi tối yêu mặt trăng, còn yêu anh thì mãi yên như thế…”

Tô Yên không ngừng thì thào trong miệng: “Còn yêu anh thì mãi yên như thế! Ý của câu này là, anh chính là người mà em nhớ mong ngày đêm, không bao giờ thay đổi…”

Tình yêu mẹ dành cho Tần Chấn Lâm đều chôn giấu trong cái tên này.

Trong lòng Tô Yên chấn động tới mức không thể nào hơn nữa. Cô là con gái của Tần Chấn Lâm, cô thật sự là con gái của Tần Chấn Lâm, Lệ Quốc Minh đã nói dối.

Vì sao Lệ Quốc Minh lại nói dối?

Vì sao thừa nhận rồi lại phủ nhận?

Như thế là có ý gì?

Ông ta bảo cô đi tìm Tần Chấn Lâm báo thù, điều này lại có ý gì nữa?

Tô Yên vội hỏi: “Hạ Phi, lúc cậu con đi, có nói là đi làm việc gì không?”

“Dạ không.” Hạ Phi nhớ lại: “Mẹ, con nghe thấy cậu đã nhận một cuộc gọi, hình như là đi đến nhà kho gì đó xem thử.”

“Nhà kho?”

Tô Yên nhìn về phía Tô Đình Nghiêm.

Tô Đình Nghiêm vội nói: “Cha không có bảo nó đến nhà kho gì cả. Công ty của nhà họ Tô, trước giờ Tiểu Duy cũng chưa từng xen vào, bây giờ cha cũng không xen vào nữa, mỗi tháng cứ nhận tiền hoa hồng, vui vẻ sống an nhàn tự tại.”

Tô Yên vội vàng gọi điện thoại cho Tô Duy. Gọi không được, không có tín hiệu.

“Hạ Phi, con có thể truy tìm số điện thoại này không? Xác định ra vị trí của nó.”

Hạ Phi nhíu mày: “Mẹ, có hơi khó, nếu như là vùng không có tín hiệu, thì càng khó làm hơn.”

Tô Yên lại mở một bức thư. Cô muốn từ trong đống này tìm ra một số tin tức liên quan đến Lệ Quốc Minh.

Cô không tin Lệ Quốc Minh, người cô có thể tin chỉ có mẹ.

Chín mươi sáu bức thư, xem xong mỗi bức, Tô Yên cảm giác như mình tận mắt chứng kiến cuộc đời của mẹ, cũng chứng kiến câu chuyện của mẹ và Tần Chấn Lâm.

Cũng từ trong thư biết được một bí mật vô cùng lớn.

“Mẹ mình và Lệ Quốc Minh, không phải là anh em ruột…”

Thì ra, mẹ là con gái nuôi được nhà họ Lệ nhận nuôi. Còn lúc trước Tần Chấn Lâm tức giận rời khỏi Thiên Lang, đều là do mẹ cố ý ép ông ta rời đi. Mẹ cảm nhận được Lệ Quốc Minh có sát tâm với Tần Chấn Lâm.

Nhưng chính vì vậy, đã khiến Tần Chấn Lâm ghi hận mẹ cả một đời, cho rằng mẹ khinh thường ông ta, không hiểu ông ta.

Tô Yên ngẩng đầu nhìn Tô Đình Nghiêm: “Cha, rốt cuộc là con được sinh ra khi nào?”

Tô Đình Nghiêm biết bí mật cất giấu hơn hai mươi năm đã không thể giấu được nữa, thở dài nói: “Tháng chạp. Lúc mẹ con sinh ra con, cơ thể suy yếu, thiếu chút nữa là mất mạng. Bác sĩ đề xuất mổ sớm, mẹ con nói đứa nhỏ đủ tháng thì cơ thể mới khỏe mạnh, bà ấy nằm suốt trên giường ba tháng, mãi đến khi con đủ tháng mới sinh con.”

Chẳng trách, năm đó, lúc mẹ dẫn Tô Duy về, Tô Đình Nghiêm một mực khẳng định là con riêng của mẹ. Bởi vì bản thân cô cũng không phải là con cái nhà họ Tô, thì sao Tô Đình Nghiêm có thể tin mẹ được chứ?

Lúc đó mẹ mang thai hai đứa con. Lúc bà ấy rời khỏi Thiên Lang, bị ép rớt mất một đứa. Ngay cả cô, cũng nhờ mẹ che giấu Lệ Quốc Minh, mới có mạng sống sót đến ngày hôm nay.

Đây chính là nguyên nhân khi mẹ rời khỏi Thiên Lang, đã che giấu họ tên.

Lượng tin tức lớn như vậy, Tô Yên không thể tiếp nhận hết ngay lập tức.

Mà lúc này, Tô Yên nhận được cuộc gọi của cảnh sát, Tô Duy bị bắt rồi.

Chuyện cô lo lắng, cuối cùng vẫn xảy ra rồi.

“Cha, chúng ta nhanh chóng đến cục cảnh sát một chuyến.”

Hạ Phi nói: “Mẹ, con cũng đi.”

“Được.”

Hạ Phi không phải là một đứa trẻ bình thường, dẫn theo Hạ Phi, không chừng còn có thể giúp được việc.

Tô Yên cũng chưa từng đối xử với Hạ Phi như một đứa trẻ năm tuổi.

Lưu Tuyết Lam nói: “Vậy mẹ cũng đi theo một chuyến, ít nhiều gì thì phía cục cảnh sát cũng sẽ nể mặt nhà họ Lý một chút.”

Tô Đình Nghiêm đi lái xe, Hạ Phi, Hạ Vũ Mặc và Lưu Tuyết Lam đều đi theo, vừa đủ một xe người.

Chiếc xe chạy ra khỏi gara, mấy người lên xe, vừa chạy ra khỏi khu biệt thự, đã gặp phải Lục Cận Phong ở ngay cổng lớn.

Lục Cận Phong mặc đồ vest, mang giày da, đeo kính đen, chống gậy người mù, một tay đang cầm một bó hoa hồng màu hồng nhạt đứng ven đường.

Hai bên ven đường trái phải có mười mấy chiếc xe sang, xếp thành một dãy, trên mặt đất trải thảm đỏ, trận thế vừa lớn, vừa long trọng.

Xa Thành Nghị đứng sau lưng Lục Cận Phong, tạm thời phụ trách làm “đôi mắt” cho Lục Cận Phong.

“Cô Tô và bọn họ đã ra rồi.” Xa Thành Nghị bước lên trước một bước, sau khi nhắc nhở xong lại lùi về vị trí cũ.

Lục Cận Phong đứng thẳng người, thẳng tắp như cây tùng bách.


Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc đưa mắt nhìn nhau.


Hạ Vũ Mặc nói: “Chú Lục làm gì vậy?”


Hạ Phi nói: “Khẳng định là có âm mưu.”


Tô Yên nóng ruột muốn đến cục cảnh sát, thò đầu ra khỏi xe: “Lục Cận Phong, anh làm gì vậy?”

Advertisement
';
Advertisement