Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam (Truyện full)

Thuốc trong chai chính là thuốc giải.

Việc này là do rút kinh nghiệm lần trước, Vạn Nhất đã đặc biệt tìm đến Xa Thành Nghị xin thuốc giải. Loại thuốc giải này có thể giải được chín mươi phần trăm các loại thuốc.

Lâu Doanh trông thấy chai thuốc, đương nhiên biết là Vạn Nhất đã âm thầm bỏ thuốc giải vào rồi, mọi chuyện vừa rồi chỉ là làm bộ, vậy mà lúc nãy cô còn thấy ái náy, đồng tình.

Chuyện bại lộ, Vạn Nhất co giò bỏ chạy: "Mẫu dạ xoa, vừa rồi cô đã nói rồi đó, ân oán của chúng ta coi như xóa bỏ."

"Đồ chết tiệt." Lâu Doanh điên tiết lên: "Đứng lại cho bà."

Đứng lại?

Là chuyện không thể nào.

Vạn Nhất chạy còn nhanh hơn gì nữa.

Vụt một cái đã chạy ra khỏi quán bar, xe được đậu ở bãi đỗ xe ngoài trời, Vạn Nhất chạy đến chuẩn bị lái xe lại nhìn thấy một đám thanh niên trẻ ăn mặc sành điệu đang đứng cạnh xe với vẻ lén la lén lút.

Đám thanh niên đó chính là đám du côn ăn uống ở quán ăn lúc trước.


Cậu thanh niên tóc vàng cầm đầu hỏi Vạn Nhất: "Chiếc xe này là của anh hả?"

"Là của tôi!" Vạn Nhất nhanh nhẹn chỉnh trang lại quần áo tút tát phong độ, cười nói: "Cho hỏi có vấn đề gì không?"

"Đúng thật là anh không sai rồi. Tên tóc vàng hô một tiếng: "Anh em, lên."

"Vạn Nhất chết tiệt, tôi xem anh chạy đi đâu rồi." Lâu Doanh đuổi đến thì nhìn thấy một tên du côn đang ra bộ đánh Vạn Nhất: "Chuyện gì đây chứ?"

Tên tóc vàng cười âm hiểm thốt ra một câu: "Còn có một cô gái nữa."

Lâu Doanh vẫn còn chưa rõ chuyện gì, Vạn Nhất đột nhiên chạy ngược về phía Lâu Doanh rồi trốn dưới sau lưng cô, kéo lấy áo của cô: "Mẫu dạ xoa, bảo vệ tôi đi."

Lâu Doanh: "..."

Mấy tên tóc vàng: "..."

Bây giờ là thế giới gì đây, bộ đang thịnh hành con gái bảo vệ con trai sao?

Lâu Doanh kéo lấy áo của mình: "Anh có thấy mất mặt không vậy hả?"

"Tôi cũng đâu có biết đánh nhau, cô có thể đánh mà, cô lên đi, cô có năng lực." Vạn Nhất ra sức tâng bốc: "Cô là người giỏi nhất mà tôi từng gặp đó, giải quyết đám cóc ké này là chuyện nhỏ thôi."

"Hà hà" Lâu Doanh cười lạnh, sao cô cảm thấy câu nói này có chút quen thuộc?

Cô nhớ ra rồi, câu này mấy tiếng trước Tô Yên đã từng nói.

Tên tóc vàng lớn tiếng nói: "Anh em, lên nào, đánh thằng đó trước đi."

Từ góc độ chủ quan thì bình thường đều cho rằng đàn ông sẽ mạnh hơn phụ nữ.

Đám người đều tấn công Vạn Nhất trước, Vạn Nhất thì trốn sau lưng Lâu Doanh khiến đám người đó không tài nào bắt được, cũng ép Lâu Doanh không thể không ra tay.

"Vl, Vạn Nhất chết tiệt, anh có còn là đàn ông không hả?"

Đẩy một người một phụ nữ ra trước đỡ đạn.

"Cô đi đi, tôi coi trọng cô." Vạn Nhất không hề có chút áy náy nào, đẩy Lâu Doanh ra, thậm chí còn mỉm cười cổ vũ, ra dấu cố lên với Lâu Doanh.

Đám tóc vàng ban đầu không hề xem một cô gái như Lâu Doanh ra gì, vừa giao đấu liền trãi nghiệm được cảm giác như thế nào gọi là đàn áp.

Mấy người bọn họ hoàn toàn không có năng lực phản đòn, Lâu Doanh tay đấm chân đá, dũng mãnh không giống như một người phụ nữ.

Mấy tên tóc vàng bị cô đánh ngã hết xuống đất không bò dậy nổi.

Tên tóc vàng không nhịn được buông ra một câu chửi: "Mẹ kiếp, cô có còn là phụ nữ không?"

Lâu Doanh dùng thực lực nói cho bọn họ biết một đạo lý, đừng nên coi thường phái nữ.

"Muốn bị đánh tiếp phải không? Lâu Doanh giơ nắm đấm lên, xoay người: "Vạn Nhất chết tiệt, bọn họ bị tôi đánh chạy đi cả rồi..."

Nguyên cả bãi đỗ xe trống huơ trống hoắc, Vạn Nhất cũng chẳng biết là đã bỏ chạy từ lúc nào, ngay cả chiếc xe cũng không cần.

Lâu Doanh gầm lên một tiếng như sư tử Hà Đông: "Vạn Nhất, anh chưa xong với tôi đâu."

Lúc đó Vạn Nhất đã quay trở lại quán ăn rồi. Cửa quán cũng đã đóng.

Lục Cận Phong cũng vội vàng chạy đến quán, nhìn thấy cửa quán đóng chặt thì lạnh lùng hạ lệnh: "Phá cửa."

Hạ Vũ cùng Hạ Huy lái xe tông thẳng vào cửa lớn.

Vừa rồi Vạn Nhất có nhận ra tên tóc vàng đó, trên đường đi đến quán ăn anh ta đã nhìn thấy.

Lại cộng thêm việc trong trà có vấn đề thì chủ của quán ăn này là đáng nghi nhất.

Bọn họ đã dựa vào manh mối lúc trước mà lần mò đến đây, hành vi của ông chủ quán ăn quả thật càng làm tăng thêm phần nghi ngờ.

Cửa quán bị tông mở ra, trên lầu còn có phòng kết hợp giữa cửa hàng và nhà ở lại với nhau.

Ngô Đức đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy trốn thì nghe thấy có tiếng động lớn dưới lầu, vội vàng liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dưới lầu có một đoàn người đứng xếp hàng, Vạn Nhất cùng với Hạ Huy là người lúc nãy ông ta vừa mới gặp, vừa nhìn là nhận ra ngay.

Ngô Đức lập tức biết được những người này xông đến tìm ông ta, ông ta vội vàng mang tiền theo, không cần quần áo nữa, nhấc hành lý túi xách dự định nhảy ra chạy trốn từ phía cửa sổ phía sau.

Ping!

Ping!

Tiếng cửa phòng bị phá vang lên một tiếng rồi lại một tiếng, còn có vô số tiếng bước chân, Ngô Đức giống y như là con chuột trốn chui chốn nhủi, sợ hãi không thôi.

Ngô Đức đẩy cửa sổ lầu hai ra, ông ta thuận theo phía cửa sổ trượt ra ngoài đường ống, đúng vào lúc ông ta đang vui mừng vì có thể chạy thoát thì vừa xoay người lại đã có mấy người đứng sau lưng.

Có cánh cũng khó bay.

Ba mươi phút sau.

Ngô Đức bị bắt trở lại quán ăn của chính mình, ông ta bị ép ngồi xuống ghế.

Lục Cận Phong từ trên cao nhìn xuống ông ta: "Ngô Đức? Ông đã từng là cố vấn tài chính bên cạnh Tần Chấn Lâm.”

Ngô Đức giả ngốc: "Các người là ai, tôi không nghe hiểu gì cả, các người đến là vì hai cô gái kia sao?? Tôi thừa nhận là vừa rồi tôi có chút bị u mê, cho chút đồ vào trong trà, nhưng không ngờ rằng tách trà đó đã bị cậu trai đẹp này uống mất rồi."

Lúc Ngô Đức nói chuyện liếc nhìn Vạn Nhất một cái.

Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Vạn Nhất mỉm cười: "Đại ca, xem ra cũng cứng đầu đây, không dùng chút thủ đoạn đối phương sẽ không khai đâu."

Lục Cận Phong đón lấy chiếc laptop nhỏ trong tay Hạ Vũ, đôi tay thon dài nhanh chóng gõ bàn phím.

"Bây giờ là thời đại thông tin, chỉ cần internet có chút dấu vết, muốn điều tra không có gì khó."

Vừa dứt lời, Lục Cận Phong đã điều tra ra được toàn bộ thông tin cá nhân của Ngô Đức.

"Ngô Đức, tốt nghiệp đại học tài chính, mười tám tuổi kết hôn, năm thứ hai có con trai..." Lục Cận Phong nhìn thấy thông tin hiển thị trên màn hình máy tính, hai mắt nhíu lại: "Ông đã từng làm việc ở tập đoàn Lục Thị?"

Nghe vậy, Vạn Nhất cũng liếc mắt nhìn vào máy tính: "Làm việc năm năm ở tập đoàn Lục Thị, sau đó lại gia nhập vào công ty tài chính, trở thành cố vấn tài chính của cha của anh."

Thật sự không ngờ rằng tên Ngô Đức trước mặt không chỉ làm việc cho Tần Chấn Lâm, còn từng làm việc bên cạnh Lục Nguyên Thành.

Lục Thị có hàng ngàn nhân viên, Lục Cận Phong không thể gặp qua từng người.


Lục Cận Phong trầm mắt xuống, vẻ mặt lạnh lùng hơn vài phần: "Tại sao giựt dây Tần Chấn Lâm hại chết cha tôi? Ông với cha tôi có khúc mắc gì?"


Chuyện đã đến nước này, Ngô Đức tự biết cũng không thể thoát được, ông ta bỏ trốn bao nhiêu năm cứ tưởng là không sao rồi, ai mà ngờ Tần Chấn Lâm sợ tội tự sát, Lục Cận Phong lật lại bản án cho cha.


"Cậu có thể điều tra ra tôi làm việc ở tập đoàn Lục Thị, cũng có thể điều tra được tôi có vợ con, tại sao lại không điều tra được vợ và con tôi đã chết rồi."


Nhắc đến chuyện cũ năm đó, tâm trạng của Ngô Đức có chút kích động: "Là Lục Nguyên Thành dụ dỗ vợ của tôi, vợ tôi bỏ chồng bỏ con, muốn đi cùng với Lục Nguyên Thành, con trai tôi đuổi theo mẹ của nó bị xe hơi đụng chết tại chỗ, vợ tôi chịu không nổi đã kích, cũng tự xác. Trong một đêm, vợ và con tôi đều bỏ mạng cả, tất cả đều là do Lục Nguyên Thành ban cho, ông ta đáng chết."

Advertisement
';
Advertisement