Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam (Truyện full)

Sau khi miệng vết thương của Tô Yên được khâu lại thì cô được đưa về phòng bệnh, không lâu sau đã tỉnh lại, cảm giác đau đớn từ miệng vết thương ở phần bụng truyền đến khiến cho cô không thể chịu nổi, đến nói chuyện cũng không dám nói to.

“Các con đâu rồi?” Tô Yên còn chưa nhìn thấy con trai vừa sinh.

“Yên Yên.” Lục Cận Phong vội vàng đi qua, cầm chặt tay của Tô Yên: “Vất vả cho em rồi, bọn nhỏ đã được mang đi tắm rửa, chờ một lúc nữa sẽ được ôm trở lại.”

Tô Yên cần được tĩnh dưỡng, ông cụ Lục và Tô Đình Nghiên cũng đều ở bên ngoài không tiến vào.

Miệng vết thương của Tô Yên rất đau, cô nằm cả buổi cũng không dám nói câu nào chứ nói chi đến việc xuống giường, quả thực nghĩ cũng không dám nghĩ.

Một lúc sau, hai đứa trẻ đã tắm rửa sạch sẽ được ôm vào, Tô Yên ngắm nhìn hai đứa trẻ bé bỏng, đến trái tim cũng đều mềm nhũn ra.

“Tại sao hai đứa đều giống anh vậy, một chút cũng không giống em.” Tô Yên cảm thấy bất bình, khuôn mặt của cả hai đứa trẻ lại giống Lục Cận Phong như đúc vậy.

“Vẫn còn chưa nảy nở đâu, đợi đến lúc chúng lớn hơn một chút biết đâu lại giống em thì sao.” Lục Cận Phong sờ bàn tay nhỏ nhắn trơn mịn của đứa trẻ, anh cẩn thận từng li từng tí sợ làm đau con.

Tô Yên nhìn hai đứa trẻ, trên mặt nở nụ cười, đau đớn cũng thấy đáng giá.

“Đã đặt tên cho con chưa?”


“Đặt rồi, một đứa là bé ba, một đứa là bé tư.”

Tô Yên: “...”

Cô thật sự không nhịn được nữa đưa tay lên đánh cho Lục Cận Phong một cái: “Làm gì có ai đặt tên tùy tiện như vậy chứ.”

Đặt tên con trai chứ có phải là nạp tiền điện thoại đâu, đến tên gọi cũng không được quan tâm.

Việc đặt tên cho con gái trước đó ngược lại lại rất tích cực.

Tô Yên vừa dùng sức, đã động đến miệng vết thương, đau đến mức cô hít vào một ngụm.

“Yên Yên, em không sao chứ?” Lục Cận Phong vội vàng xoa dịu: “Đừng tức giận, ông đã đi đặt tên rồi, bé ba và bé tư chỉ là nhũ danh mà thôi, để cho dễ kêu ấy mà.”

Tô Yên lườm Lục Cận Phong một cái, cũng không buồn nói chuyện với anh.

Lâu Doanh và Bạch Phi Minh nghe nói Tô Yên đã tỉnh nên ở bên ngoài gõ cửa: “Chị, em vào nhé.”

Cửa bị đẩy ra, Lâu Doanh và Bạch Phi Minh tiến vào.

Tô Yên không biết Lâu Doanh đã ở đây trước đó, cũng mấy tháng rồi không gặp Lâu Doanh và Bạch Phi Minh, đột nhiên nhìn thấy bọn họ cô vô cùng vui vẻ.

“Lâu Doanh, Phi Minh.”

Tô Yên không dám động mạnh, nói chuyện cũng chỉ dám nói nhỏ nhẹ mà thôi.

“Chị, có phải sinh con rất đau không?” Lâu Doanh nhìn thấy mặt Tô Yên trắng bệch, cô ấy cảm thấy việc sinh con vô cùng đáng sợ: “Phải rạch một đường dài như vậy ở trên bụng rồi lấy ra hơn mười cân, chắc chắn sẽ rất đau, đúng rồi, sau này vết thương ở bụng có để lại sẹo không, nếu để lại sẹo sẽ rất xấu, em nghe nói sau này bụng còn chảy xệ xuống, chị đứa bé cũng đã sinh rồi, tại sao bụng lại còn to như vậy...”

Vốn sinh con là một chuyện rất hạnh phúc, bị Lâu Doanh nói như vậy, Tô Yên cũng cảm thấy việc sinh con có hơi đáng sợ.

Khuôn mặt Lục Cận Phong đen như đáy nồi: “Em vợ, cô đến là để thăm chị cô hay là đến để gây thêm phiền phức thế.”

“Em đến thăm chị em.” Lâu Doanh cười nói: “Chỉ là em tò mò hỏi một chút thôi mà.”

Lục Cận Phong tiếp tục lạnh mặt: “Tò mò thì cô tự mình sinh một đứa, rồi tự mình trải nghiệm đi.”

“Anh rể, tại sao anh lại nhỏ mọn như vậy, đến chị em còn không nói gì đây này.”

Tô Yên lấy tay che lại miệng vết thương, nhẹ nhàng nói: “Chị ngược lại muốn nói miệng vết thương rất đau.”

Bụng Tô Yên quả thực rất đau, giống như là bị đầy hơi, bụng thì xệ xuống, đúng là trong thời gian ngắn không thể hồi phục được, cô cũng lo lắng không thể hồi phục được, sau này sẽ thành bụng to.

Bạch Phi Minh từ xa liếc nhìn đứa trẻ: “Nhìn cũng rất đáng yêu, Tô Yên, đây là lì xì của tôi cho bọn nhỏ, một chút tấm lòng mong cô nhận lấy.”

Bạch Phi Minh lấy ra hai bao lì xì đưa cho Tô Yên.

“Phi Minh cô cũng quá khách khí rồi, vậy tôi thay bọn nhỏ cảm ơn cô nhé.” Tô Yên nhận lấy bao lì xì, mà động tác còn rất nhanh, sau đó hai vợ chồng đồng loạt nhìn về phía Lâu Doanh, như thể muốn nói, tiền lì xì của cô đâu?

Lâu Doanh âm thầm trừng mắt với Bạch Phi Minh, thầm nói: “Cậu chuẩn bị tiền lì xì tại sao lại không nói với tớ một tiếng, tớ không có chuẩn bị đây này.”

Tốt xấu gì cũng điện báo cái chứ.

Bạch Phi Minh nói: “Tớ nghĩ cậu đã chuẩn bị rồi.”

Lục Cận Phong hàm xúc nói: “Em vợ này, tâm ý của cô đâu?”

“Không có bao lì xì, cũng không có tiền mặt, hôm nào...”

Tô Yên nói: “Có thể chuyển khoản.”

Lâu Doanh: “...”

“Đúng là gia tộc ma cà rồng mà.” Lâu Doanh lấy điện thoại ra, hỏi Bạch Phi Minh: “Cậu cho bao nhiêu tiền vào bao lì xì?”

“Cho...”

Không đợi Bạch Phi Minh nói xong, Tô Yên đã ngắt lời: “Lâu Doanh à, Phi Minh cho bao nhiêu đó là tâm ý của Phi Minh, em là dì nhỏ của bọn nhỏ, sao có thể keo kiệt được, đúng không?”

Lâu Doanh thịt đau như cắt: “Dường như em có thể nhìn thấy được những ngày lễ tết của mình sẽ ra sao rồi. làm lụng một năm vất vả đều bị bốn đứa con trai của chị ép khô, khi đó lại trở về thời kỳ trước giải phóng rồi.”

Lâu Doanh trực tiếp chuyển cho Tô Yên hai mươi vạn, một chút tiền đó đối với Lâu Doanh chỉ là hạt bụi mà thôi.

Tô Yên cười nhận, nói: “Vậy em nhanh chóng kết hôn rồi sinh em bé đi, đến lúc đó toàn bộ tiền đã xuất ra sẽ lập tức trở về.”

“Em phải mang thai bốn đứa mới có thể bằng chị được, ngẫm lại một chút vẫn là thôi đi, nuôi dưỡng con cái quá tốn kém, anh rể cũng bị hai đứa lớn làm phá sản rồi, tiền của em vẫn là giữ lại để dưỡng lão cho chính mình đi.” Lâu Doanh rùng mình, bốn đứa trẻ, bụng của cô ấy sẽ bị vỡ ra mất.

Tô Yên nhìn về phía Lục Cận Phong: “Anh tuyên bố phá sản rồi hả?”

“Lúc con trai được ôm vào, anh đã cho người tuyên bố phá sản rồi.”

“Bây giờ anh còn thiếu nợ bao nhiêu tiền? Tiền của con trai chúng ta có thể thu hồi lại được không?”

Lâu Doanh mở to hai mắt nhìn cặp vợ chồng này, thật là biết cách làm ăn mà.

Lục Cận Phong ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Còn lâu mới đủ, em trước tiên cứ an tâm tĩnh dưỡng đi, còn chuyện tiền nong cứ để anh lo.”

Tô Yên nhìn hai đứa trẻ đang ngủ trong giường em bé, phá sản thì sao chứ, người mới là quan trọng nhất.

Dưới sự nhắc nhở của Lục Cận Phong, Lâu Doanh nhớ ra một việc: “Chị, chuyện anh rể múa thoát y, định bao giờ múa thế?”

Hai đứa con trai, Tô Yên đánh cuộc thua rồi.

Trước đó Lâu Doanh bị sụp hố, có chơi có chịu đã tỏ tình với Vạn Nhất, bây giờ Tô Yên cũng phải tuân thủ lời hứa.

“Múa, chắc chắn sẽ múa.” Tô Yên tủm tỉm nhìn về phía Lục Cận Phong, so với Lâu Doanh cô càng hi vòng được xem Lục Cận Phong mua thoát y hơn: “Hay là mặc bikini hai mảnh đi, chắc chắn sẽ rất gợi cảm.”

Lục Cận Phong: “...”

Cô vợ này, cũng quá biết đào hố cho chồng đi.

Lâu Doanh vỗ tay nói: “Anh hùng chung chí hướng, anh định khi nào múa?”

Lâu Doanh nóng lòng không thể chờ đợi được nữa. Truyện Đông Phương

Tô Yên đang muốn nói cái gì thì Lục Cận Phong vội vàng nói: “Bà xã à, chúng ta vừa phá sản, nếu anh lại múa thoát y, chắc chắn mọi người sẽ nói anh bị điên rồi, việc này hay cứ chờ một chút, đừng gấp, trận này thua ông xã nhất định sẽ gỡ lại giúp em mà.”

Lâu Doanh đột nhiên mất hứng: “Anh rể, anh như vậy là chơi xấu rồi, lúc trước em có chơi có chịu, em đã phải tỏ tình với tên Vạn Nhất kia, khiến cho anh ta cho rằng bà đây nhìn trúng anh ta...”

Lời còn chưa nói hết, có âm thanh truyền từ cửa ra vào vào, mấy người quay lại nhìn, đứng ở cửa ra vào đúng là Vạn Nhất – người vừa từ Mỹ trở về.

Lời nói vừa rồi của Lâu Doanh, toàn bộ rơi vào tai Vạn Nhất không sót một chữ.

Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.


Lâu Doanh và Vạn Nhất bốn mắt nhìn nhau, mặt Vạn Nhất trầm xuống, khuôn mặt vô cùng khó coi, như thể sắp có một cuộc đại chiến thế kỷ chuẩn bị bắt đầu vậy.


Lâu Doanh cảm thấy chột dạ, ánh mắt né tránh.


Tô Yên và Lục Cận Phong liếc nhìn nhau, Tô Yên vội vàng chuyển hướng chủ đề: “Ông xã à, có phải con trai cần uống sữa rồi không, anh nhanh đi pha sữa đi.”


“Đi ngay đây.”

Advertisement
';
Advertisement