Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam (Truyện full)

Lục Cận Phong ở trên cao nhìn xuống đám người đang quỳ gối trước mặt, bình tĩnh chống gậy: “Không phải ngày lễ hay dịp tết gì, sao lại hành đại với tôi như vậy? Làm cho người ta cảm thấy khó xử quá đi nè, tôi còn chưa chuẩn bị bao lì xì nữa.”

Tất cả mọi người: “…”

Bọn họ làm gì muốn quỳ, ai bảo Lục Cận Phong lại cầm chiếc nhẫn tượng trưng cho thân phận thủ lĩnh của Địa Sát ra cơ chứ.

Nhìn thấy chiếc nhẫn giống như tận mắt nhìn thấy Tần Chấn Lâm.

Tần Chấn Lâm “không còn nữa”, nhưng ý nghĩa của chiếc nhẫn vẫn luôn tồn tại.

Phần lớn những người này đều đã kề ai sát cánh bên cạnh Tần Chấn Lâm, từng bước đi đến ngày hôm nay, sau khi Tần Chấn Lâm “chết”, bọn họ đều đi theo Tần Nhã Hân, Tần Nhã Hân lại không ra gì nên bọn họ chỉ có thể đi theo Chu An.

Tuy nhiên dù sao thì Chu An cũng không danh chính ngôn thuận, nên có rất ít người thực sự phụ tùng mệnh lệnh của Chu An.

Lục Cận Phong thờ ơ vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay, hét vào với bên ngoài cửa: “Hạ Vũ, Hạ Huy, đem một ít tiền đến đây, tôi phải phát lì xì cho bọn họ.”

Thực sự phát lì xì sao?


Mọi người đều lần lượt quay đầu nhìn lại, Hạ Vũ, Hạ Huy thật sự cầm theo một thùng tiền bước vào.

Không phải vừa rồi hai người này đã bị bọn họ đánh lùi ngay ở lối vào thôn sao?

“Đại ca, tiền đem đến rồi.” Hạ Vũ mở thung tiền ra, bên trong có những tờ tiền mấy trăm tệ được xếp ngay ngắn.

Lục Cận Phong từ trong hộp lấy ra mấy xấp tiền một trăm tệ, xấp này tổng cộng là mười nghìn.

Lục Cận Phong vô cùng khí phách ném từng xấp tiền cho những người đang quỳ dưới đất.

Mọi người cũng vô thức nhặt nó lên.

Con người đều có tình yêu tiền bạc toát ra từ trong xương tủy, không thể cưỡng lại được sự cám dỗ này.

“Không cần cướp, ai cũng có.” Lục Cận Phong nói: “Tuy rằng tôi không có nhiều tiền như đại ca Chu của mấy người, hở ra là có mấy trăm triệu, nhưng thỉnh thoảng phát cho mấy người bao lì xì vài chục nghìn thì cũng có.”

Hạ Vũ phối hợp với Lục Cận Phong, thuận thế nói: “Ám Dạ của chúng tôi gần đây đã đề xuất ra rất nhiều phúc lợi mới. Bất cứ ai gia nhập vào Ám Dạ, ho dù có là người già hay trẻ em, đều có thể nhận ngay khoản trợ cấp tiền mặt tám trăm tram mươi nghìn nhân dân tệ này.”

Hạ Huy tiếp tục: “Ám Dạ của chúng tôi còn có phúc lợi hôn nhân và tang lễ. Bất kể trong gia đình mọi người có ai chết, mọi người đều có thể nộp đơn đến bộ phận tài chính của Ám Dạ để nhận được tiền an ủi năm trăm nghìn nhân dân tệ.”

Hạ Vũ: “Bất kể là ai kết hôn đều có thể xin phong bao lì xì năm trăm nghìn để đi du lịch hưởng tuần trăng mật.”

Hạ Huy: “Chỉ cần gia nhập vào Ám Dạ, mọi người sẽ nhận được mức lương tối thiểu đảm bảo năm mươi nghìn tệ mỗi tháng. Sẽ có thêm phúc lợi trong các dịp lễ tết và có cả tiền thưởng cuối năm.”

Hạ Vũ: “Chỉ cần gia nhập vào Ám Dạ được hơn ba năm, Ám Dạ chúng tôi sẽ cho một căn nhà. Đây cũng chính là quyến đoán mà các tổ chức khác không có. Đại ca Lục của chúng tôi có tài, có khí chất, nên mới dám hứa mọi người những điều này. Đương nhiên việc bao ăn bao ở là điều kiện cơ bản.”

Hạ Vũ Hạ Huy mỗi người một câu, mau chóng biến hiện trường thành một đại hội tuyển dụng.

Còn chưa kể, đám đông đã thật sự động lòng rồi.

Sức mạnh của Ám Dạ không phải là khoác lác.

Không bàn đến những phúc lợi này, chỉ cần có ký hiệu của Ám Dạ trên người, đi đâu cũng tràn đầy khí thế? Cực kỳ nở mặt?

“Lục Cận Phong, anh đừng ức hiếp người quá đáng. Mọi người, đừng để Lục Cận Phong lừa dối. Đừng quên chúng ta tới đây để làm gì. Các cô đều người của Địa Sát đấy.”

Chu An nhìn thấy cảnh tượng này, tức giận đến xanh cả mặt, hận không thể phun một ngụm máu.

Anh ta mang người đến để giết Lục Cận Phong, nhưng tất cả mọi người đều đã bị lay động, nếu anh ta còn không lên tiếng, thì những người hắn mang theo sẽ quay súng lại bắn quân mình mất thôi.

Lục Cận Phong ức hiếp người khác quá mức, muốn cướp người của anh ta đi ngay trước mặt anh ta.

Anh ta còn mặt mũi nữa không?

Đám đông lại lần lượt quay đầu nhìn về phía Chu An, đám người như tỉnh lại sau một giấc mộng.

Đúng vậy, bọn họ tới đây là để giết Lục Cận Phong mà, bọn họ sao có thể mất mặt đi nhận bao lì xì của người ta được?

Lấy đồ của người ta thì phải làm gì đó cho người ta đấy.

Có một số người trên tay cầm lấy tận vài tờ tiền giá trị lớn hàng trăm nhân dân tệ, không ai nỡ trả lại.

Lục Cận Phong cầm nạng chọc xuống mặt đất, lớn tiếng nói: “Ban nãy hai người bọn họ giới thiệu phúc lợi vẫn chưa đủ đâu, chỉ cần các người có thể gia nhập Ám Dạ, ngoài như việc cơ bản như mua bảo hiểm xã hội cho mọi người, cộng với ba loại bảo hiểm khác nữa và chừng nào đến tuổi kết hôn nếu không tìm được bạn gái, không lấy được vợ thì cứ nói với Lục Cận Phong tôi một tiếng, đảm bảo rằng sẽ khiến mọi người ai nấy cũng đều sẽ lấy được vợ, đám cưới, nghi lễ và tiệc rượu Ám Dạ sẽ bao trọn.”

Vãi thật, đây là phúc lợi cuối cùng.

Phúc lợi của chó độc thân.

Ngay khi giọng nói của Lục Cận Phong vừa cất lên, một người đàn ông cao gầy giơ tay: “Đại ca Lục, tôi muốn gia nhập vào Ám Dạ, tôi đi theo anh, tôi muốn cưới một người vợ.”

Lục Cận Phong nhìn về phía người đang giơ tay, gật đầu tán thành: “Người an hem này thật là thức thời. Cậu muốn một người vợ như thế nào chỉ cần cậu nói cho tôi biết, ngày mai tôi sẽ bảo người đưa tới cho cậu.”

Không hổ danh là người làm ăn lớn, biết nắm bắt điểm yếu của đối phương.

Người đàn ông cao và gầy đó rất thoải mái nói: “Tôi muốn có làn da trắng, dáng cao, mông xong và một bộ ngực lớn.”

Lục Cận Phong đập bàn quyết định ngay tại chỗ: “Không thành vấn đề, Hạ Vũ, Hạ Huy, ngày mai thu xếp cho người anh em này theo tiêu chuẩn của cậu ấy, tìm nhiều một tí để người anh em này lựa chọn.”

Người đàn ông cao gầy vui mừng như muốn phát điên: “Còn có thể chọn nữa sao?”

Đã độc thân hơn bốn mươi năm rồi, vừa nghe tin có thể cưới được vợ, người đàn ông cao gầy vô cùng kích động.

Khi người khác nhìn thấy thật sự có thể cưới được vợ, trong lòng ai nấy cũng đều đã rung động.

“Tôi muốn gia nhập.”

“Tôi cũng vậy.”

“Tôi cũng muốn cưới một người vợ.”

“Tôi muốn người xinh đẹp, tốt nhất là thiếu nữ mười tám tuổi, dịu dàng một chút.”

“Cưới vợ gì chứ, cưới vợ gì chứ hả.” Chu An tức giận vô cùng, đi tới đá mỗi người một cái, kéo người đàn ông cao gầy đứng dậy: “Anh đã ngoài bốn mươi tuổi rồi, mấy năm nữa là có thể về hưu rồi. Còn lấy vợ gì chứ, tìm một người vợ để bị hành, tôi thấy là anh ăn no nên rửng mỡ rồi, mọi người đứng dậy cho tôi, nếu ai bắt được Lục Cận Phong, tôi sẽ thưởng cho người đó một triệu.”

Có người thì thào nói: “Trên tay của đại ca Lục có một chiếc nhẫn, nó là biểu tượng của người thống lĩnh Đại Sát. Lúc trước đại ca Tần đã nói nhìn thấy chiếc nhẫn cũng giống như nhìn thấy ông ấy.”

Chu An tự nhiên cũng đã nhìn thấy chiếc nhẫn trong tay Lục Cận Phong từ lâu rồi và cũng chính chiếc nhẫn này đã khiến những người này kinh ngạc quỳ rạp xuống hết.

Sau khi Tần Chấn Lâm “chết”, Chu An không ngừng tìm kiếm chiếc nhẫn này, nhưng mãi không tìm được, không ngờ nó lại rơi vào tay Lục Cận Phong.

“Chiếc nhẫn trên tay anh ta chắc chắn là giả.” Chu An nổi giận đùng đùng: “Đại ca Tần đã chết rồi, bây giờ tôi là người nắm quyền của Địa Sát, tôi bảo các người ra tay thì các người cứ ra tay cho tôi, tiến lên đi.”

Tất cả mọi người đều đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, không ai ra tay.

Chu An nhìn thấy cảnh tượng này mà nổi trận lôi đình: “Tôi thấy là mấy người muốn làm phản rồi đúng không?”

Trên mặt của Lục Cận Phong luôn giữ nguyên sự bình thản, âm thầm lên tiếng: “Chu An, một người lãnh đạo tốt tuyệt đối sẽ không bao giờ ngăn cản cấp dưới mình tìm đến một tương lai tốt đẹp hơn. Nhìn bọn họ đi, tất cả đều ở độ tuổi ba mươi bốn mươi mấy rồi, những người bình thường ở độ tuổi bọn họ, con cái đã học cấp một rồi, nhưng bọn họ ai nấy cũng đều độc thân, đây là sơ suất của một người đại ca như anh, anh không thể vì ham muốn ích kỷ của mình mà bảo bọn họ tuyệt hậu được.”


Những lời này đã nói trúng vào tâm can của đám đông.


Người đàn ông cao gầy đi tới vài bước đến bên cạnh Lục Cận Phong, rồi nói với Chu An: “Đại ca Chu, ngài đưa chúng tôi đến Đế Đô là để cứu cô cả. Là do ngài thích cô cả. Vì hạnh phúc của mình, mà ngài đã kéo theo một đám anh em chúng tôi đến đây, có phải là đã độc ác quá rồi không? Tôi cảm thấy, Ám Dạ đáng tín hơn, lúc trước tôi đi theo đại ca Tần, giờ đại ca Tần không còn nữa, chiếc nhẫn trong tay ai thì tôi theo người đó.”


Lục Cận Phong nháy mắt với Hạ Vũ một cái, Hạ Vũ liền nắm lấy tay người đàn ông cao gầy: “Người anh em, hoan nghênh anh gia nhập, mời đăng ký tại đây.”


Hạ Huy lập tức chuẩn bị giấy bút: “Ai muốn đăng ký thì đăng ký ở đây, văn minh xếp hàng lần lượt, đừng chen hàng nhé.”

Advertisement
';
Advertisement