Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam (Truyện full)

Tô Yên im lặng vài giây, sau đó đáp một tiếng: "Hử!"

Tần Chấn Lâm đợi nửa ngày, nhưng cô không nói tiếp?

Bình tĩnh như vậy à?

Không ra bài theo lẽ thường.

Ông ta không thể nhịn được nói: "Tiểu Yên, cha muốn gặp dì của con."

Tô Yên lập tức biết đây mới là mục đích của Tần Chấn Lâm.

Cô xoa xoa thái dương nói: "Đồng chí Tần, tôi còn chưa nhận ông làm cha ruột, vậy mà ông lại muốn an bài cho dì lên trước."

Tô Yên thực sự không thể chấp nhận việc Tần Phương Linh là dì của cô.

Tần Phương Linh là người mà cô không bao giờ muốn nhắc đến trong cuộc đời mình.

"Tiểu Yên, cha với dì của con đã thất lạc nhiều năm như vậy, hiện tại có tin tức của em ấy, sao con lại không cho cha gặp, máu mủ tình thâm mà…"

"Được rồi được rồi, ông đến nhà giam cho nữ chờ đi, tôi tới ngay đây."

Đúng là biết chơi bài tình thân.


Có một số việc, không thể tránh khỏi như thế.

Tô Yên tạm gác công việc lại, lái xe đến nhà giam cho nữ.

Lúc cô đến, Tần Chấn Lâm với Tô Đình Nghiêm đã sớm đến, hai người ngồi trong xe, thấy Tô Yên đến, Tần Chấn Lâm vội vàng xuống xe, Tô Đình Nghiêm do dự một hồi mới xuống xe.

Tô Yên đậu xe xong, xuống xe.

"Tiểu Yên." Tần Chấn Lâm cười ha ha đi tới.

"Đi thôi." Tô Yên hành động kiên quyết, cũng không nhiều lời.

Ba người bọn họ đi vào, Tô Yên đăng ký, cô có quan hệ với Tô Đình Nghiêm và Tần Phương Linh, đưa ra lý do đến thăm Tần Phương Linh, cũng là điều hợp lý.

Sau khi hoàn tất thủ tục, Tô Yên đứng ở ngoài cửa phòng kiểm tra, không đi vào, Tô Đình Nghiêm cũng ở ngoài cửa hút thuốc, cũng không có đi vào.

"Đồng chí Tô, không muốn nhìn một chút à?"

Tô Đình Nghiêm muốn đi vào nhưng lại không dám, nếu ông ta không muốn thì sẽ không đến, nhưng nếu ông ta dám đi vào, thì ông ta sẽ không do dự ở cửa.

"Vợ chồng một ngày, trăm ngày ân nghĩa, nếu như dì Tần không ổn, nhìn thấy thế cha sẽ lo lắng lắm."

Tô Yên cười: "Lúc bà ta kêu người đánh ông, tôi cũng cảm thấy rất lo lắng."

Tô Đình Nghiêm trừng mắt nhìn Tô Yên, thật sự là hết chuyện để nói.

Tâm trạng Tô Yên đột nhiên tốt lên rất nhiều, cô đi đến bên cạnh Tô Đình Nghiêm: "Trước khi tôi đến đây, hai người đã bàn cách đưa người ra ngoài chưa?"

Tô Đình Nghiêm kinh ngạc: "Mày thật đúng là hồ ly tinh, mày biết tất cả mọi chuyện rồi, hừ, cha ruột của mày cũng đã cao tuổi, chỉ muốn đoàn tụ với em gái mình, đó cũng là chuyện bình thường thôi."

Tô Yên lẩm bẩm nói: "Biết ngay là người cha này vẫn chưa cạn dầu mà."

Không phải là đèn đã cạn dầu.

Trước đây Tần Phương Linh hợp tác với Tô Vân bắt cóc Hạ Vũ Mặc, ném Hạ Vũ Mặc xuống biển, bây giờ muốn cô tha thứ cho Tần Phương Linh, điều này là không thể.

Vừa nghĩ tới chuyện đây, Tô Yên lập tức nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Cảm ơn cảnh sát Vương, là ai đã đến thăm mẹ tôi?"

Tô Yên ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Tô Vân từ cửa ngoài đi vào, cô ta cũng tới thăm Tần Phương Linh.

Nhìn thấy Tô Yên, Tô Vân sững sờ một lúc, sau đó cô ta nhìn Tô Đình Nghiêm đang hút thuốc một cái: "Các người đến thăm mẹ tôi à?"

Tô Đình Nghiêm với Tô Yên không nói chuyện, bọn họ chỉ liếc nhìn Tô Vân, hai người trực tiếp không để ý tới.

Tô Yên thờ ơ hỏi Tô Đình Nghiêm: "Ông nghĩ như thế nào?"

"Dựa theo kinh nghiệm của cha với dì Tần của con nhiều năm như vậy, nếu bà ta ra ngoài, sẽ gây chuyện khiến không ai được yên bình, đoán chừng Chu Hoàng Long cũng không muốn bà ta ra ngoài."

Tô Yên trêu chọc: "Bị đánh đến nỗi sợ rồi à?"

Tô Đình Nghiêm tức giận đến mức dựng cả râu, trừng mắt, đứa nhỏ này, luôn lấy nỗi đau của ông ta để giẫm lên.

Tô Đình Nghiêm ngạo mạn nói: "Cha mà còn sợ bà ta à? Hai bọn ta sớm đã ly hôn từ lâu rồi, bà ta cho cha đội nón xanh, người chột dạ với sợ hãi là bà ta mới đúng, làm sao có thể là cha được? Bây giờ bà ta là dì của con, con muốn bà ta ra ngoài à?"

"Không muốn." Tô Yên rất trực tiếp, cũng không sợ Tô Vân ở bên cạnh nghe được.

Tô Vân ở bên cạnh nghe một lúc, mờ mịt nói: "Dì là sao? Ra ngoài là sao, hai người đến đây làm gì?"

Tô Đình Nghiêm và Tô Yên đồng thời lườm Tô Vân một cái, vẫn không phản ứng lại, hết sức phối hợp nói chuyện.

Tô Vân bị coi thường, trên mặt có chút nhịn không được, cũng có phần gấp gáp.

Lúc này, giọng nói Tần Phương Linh nghẹn ngào đứt quãng truyền đến từ phòng thăm: "Anh, anh, tại sao bây giờ anh mới tới tìm em?"

Tô Yên có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói của Tần Phương Linh từ ngoài cửa.

Cảnh anh em nhận ra nhau, thật là cảm động.

Tô Vân nghe thấy tiếng nói lập tức chạy vào, Tô Yên nói với Tô Đình Nghiêm: "Tôi lên xe đợi đây."

Bỏ lại những lời này, Tô Yên đi ra ngoài.

Sau khoảng nửa giờ, Tần Chấn Lâm với Tô Đình Nghiêm đi ra ngoài, hai mắt Tần Chấn Lâm đỏ hoe, là một người đàn ông to lớn, nhưng lại xúc động như thế.

Tô Yên không hỏi thêm cái gì, chỉ nói cậu: "Lên xe đi, tôi còn phải về công ty."

Tần Chấn Lâm muốn nói rồi lại thôi, sau khi lên xe, trên đường đi ông ta há to miệng, những gì muốn nói lại nuốt về.

Cuối cùng, Tần Chấn Lâm thở dài một hơi, tự mình lẩm bẩm.

"Cha với Tiểu Linh từ nhỏ đã không có cha mẹ, cả hai bọn cha sống dựa vào nhau, nhớ khoảng thời gian khó khăn nhất, là khi phải nhặt những đồ ăn rồi ở trong thùng rác, có một lần cha đánh nhau với côn đồ, bị đánh chảy máu đầu, Tiểu Linh nhặt cục gạch đập vào người kia…"

Tô Yên ở phía trước lái xe, còn Tần Chấn Lâm ngồi ở ghế sau nhớ lại những ngày tháng khó khăn cùng Tần Phương Linh khi họ còn nhỏ.

Hai người xa cách gần bốn mươi năm, huyết thống liên kết, có thể thấy Tần Chấn Lâm rất vui vẻ, vừa rồi rõ ràng đã khóc.

Tô Yên không phát biểu gì, chỉ coi mình là người xem, lắng nghe câu chuyện.

Khi Tần Chấn Lâm nói đến đoạn cảm động, ông ta lại khóc, Tô Đình Nghiêm lấy khăn giấy cho ông ta, an ủi nói: "Ngày tháng bây giờ đã tốt hơn rồi, chuyện đều đã qua, anh cũng đừng khóc nữa."

Tần Chấn Lâm lau nước mắt, trực tiếp ôm Tô Đình Nghiêm khóc: "Em trai à, cuộc sống đã tốt hơn rồi, nhưng Tiểu Linh lại phải ngồi tù. Nhìn em ấy gầy đi như vậy, tôi làm anh trai cũng đau long lắm, mấy năm nữa Tiểu Linh được ra?"

Tô Yên ung dung  nói: "Còn có mười năm."

Vừa nghe nói còn mười năm, Tần Chấn Lâm càng khóc lớn hơn, Tô Đình Nghiêm cũng bị lây nhiễm đến hai mắt đỏ bừng.

Hai người đàn ông to lớn, ôm nhau khóc thảm thiết, quả thực cảnh này không đẹp gì cả.

Có một bà cụ đột nhiên đi qua trước đầu xe, Tô Yên phanh gấp, Tô Đình Nghiêm với Tần Chấn Lâm đều nghiêng người về phía trước do quán tính, sắc mặt hai người nhăn lại.

Tô Yên liếc mắt nhìn lại, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi!"

Trong hoàn cảnh nguy hiểm vừa rồi, hai người theo bản năng ôm chặt lấy nhau, sau khi ổn định tinh thần, hai người nhìn nhau, nhanh chóng tách ra ngồi vững vàng.

Hai người đàn ông to lớn ôm nhau, không đứng đắn, không đứng đắn.

Ánh mắt Tô Yên ghét bỏ liếc nhìn: "Nếu Tần Phương Linh biểu hiện tốt, thì còn có thể giảm án, sớm ra ngoài, đồng chí Tần, ở chỗ này chơi bài thông cảm với tôi cũng vô dụng, tôi sẽ không chỉ vì ông là cha ruột của tôi, hay là chuyện ông vừa khóc, mà tôi sẽ lập tức hóa thân thành thánh mẫu, tha thứ cho Tần Phương Linh, nếu bà ta muốn ra ngoài, vậy thì ra hãy dùng khả năng của mình đi, đừng tìm tôi, nếu ông nhất định muốn tôi đưa bà ta ra ngoài, vậy thì ông tìm nhầm người rồi."

Tần Chấn Lâm không biết những đau thương mà cô phải chịu đựng trong những năm đó, cũng không biết rằng Hạ Vũ Mặc suýt chút nữa đã bị hại chết, cô không so đo, nhưng không có nghĩa là cô có thể dung túng vô điều kiện.

Tô Yên trực tiếp đưa người trở về, không nói lời nào, lái xe rời đi, trở lại công ty.

Tô Đình Nghiêm với Tần Chấn Lâm đứng ở cửa nhà họ Tô, bọn họ nhìn về hướng Tô Yên rời đi.

Tần Chấn Lâm lẩm bẩm: "Nhìn xem cô gái mà cậu đã dạy bảo kia, trái tim của con bé còn cứng hơn đá."

Tô Đình Nghiêm trợn tròn mắt: "Chẳng lẽ không phải là con gái của anh à? Việc giáo dục này tôi thấy không liên quan gì tới tôi, có liên quan đến gen di truyền mới đúng."

"Tôi cũng không ngang ngược."

Hai người nhìn nhau đồng thanh nói: "Điểm ấy giống mẹ con bé."

Tập đoàn Yên Phong.

Khi Tô Yên đến công ty, cô cũng vì việc của Tần Phương Linh mà phát sầu.

Lâm Vy bước vào: "Tổng giám đốc Tô, tổng giám đốc Sở đến, đang ở phòng tiếp tân."


"Tổng giám đốc Sở nào?"


"Tổng giám đốc Sở của tập đoàn Sở thị."


Sở Hướng Nam ư?


Tô Yên nhíu mày, hôm nay là ngày gì vậy, sao tất cả mọi người đều đến gây phiền phức cho cô thế.

Advertisement
';
Advertisement